Guillermo del Toro: Nhà giả kim của những quái vật và truyện ngụ ngôn hiện đại

Từ những con phố ma ám của Guadalajara đến vinh quang Oscar, một cái nhìn về vị đạo diễn có tầm nhìn, người tôn vinh sự kỳ dị và vẻ đẹp trong "tủ đồ hiếm lạ" của điện ảnh.

Martin Cid Magazine VI
Martin Cid Magazine VI
Martin Cid Magazine (MCM) is a cultural magazine about entertainment, arts and shows.
Guillermo del Toro. Por Kacy Bao - Trabajo propio, CC BY-SA 4.0, https://commons.wikimedia.org/w/index.php?curid=166624739

Trong đền đài vĩ đại của điện ảnh hiện đại, hiếm có nhân vật nào chiếm một vị trí độc đáo và được tạo tác một cách đầy yêu thương như Guillermo del Toro. Ông là một nhà làm phim, một tác giả, một nghệ sĩ—nhưng trên hết, ông là một nhà giả kim. Trong hơn ba thập kỷ, ông đã thực hành một dạng giả kim thuật điện ảnh độc nhất, lấy những thứ mà một số người có thể gọi là “chất liệu tầm thường”—quái vật, ma quỷ, côn trùng và các phụ kiện của thể loại kinh dị—và biến chúng thành vàng ròng trong nghệ thuật kể chuyện. Tác phẩm của ông là một minh chứng cho niềm tin sâu sắc và không lay chuyển: rằng quái vật là “những vị thánh bảo trợ cho sự không hoàn hảo”, và rằng bên trong sự kỳ dị ẩn chứa một vẻ đẹp độc đáo và đầy chất thơ.

Sự nghiệp của ông không phải là một quá trình tiến triển đơn giản từ phim kinh dị kinh phí thấp đến danh tiếng Hollywood, mà là một dự án nhất quán, kéo dài cả đời để xây dựng một “tủ đồ hiếm lạ” của điện ảnh. Mỗi bộ phim là một ngăn kéo mới trong chiếc tủ này, hé lộ một thế giới được thiết kế tỉ mỉ, nơi những câu chuyện cổ tích va chạm với guồng máy tàn bạo của lịch sử, và nơi những nhân vật nhân văn nhất thường có sừng, mang cá hoặc trái tim bằng máy. Tầm nhìn không thay đổi này đã đưa ông đến những đỉnh cao nhất của ngành công nghiệp, mang về cho ông giải Oscar cho Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất cho một bộ phim về tình yêu của một người phụ nữ câm với một vị thần sông, và một giải khác cho Phim hoạt hình hay nhất cho một câu chuyện ngụ ngôn stop-motion về một cậu bé bằng gỗ trong thời kỳ Phát xít Ý. Hành trình của Guillermo del Toro là câu chuyện về một đạo diễn không thay đổi tầm nhìn của mình để giành lấy sự chấp thuận của Hollywood, mà bằng tài năng nghệ thuật và niềm tin sắt đá, ông đã khiến Hollywood cuối cùng phải trân trọng tầm nhìn sâu sắc, kỳ quái mà ông đã luôn theo đuổi.

Một tuổi thơ được rèn giũa trong bóng tối và đức tin

Nguyên liệu thô cho toàn bộ tầm nhìn nghệ thuật của del Toro được khai thác từ những con phố và ngôi nhà ở quê hương ông, Guadalajara, Mexico, nơi ông sinh ra vào ngày 9 tháng 10 năm 1964. Tuổi trẻ của ông là một nồi luyện của những ảnh hưởng sâu sắc và thường mâu thuẫn. Ông lớn lên trong một gia đình Công giáo sùng đạo và nghiêm khắc, dưới sự cai quản của bà ngoại, một người phụ nữ mà đức tin vừa là nguồn cung cấp hình tượng phong phú vừa là nỗi kinh hoàng sâu sắc. Bà không xem niềm đam mê ngày càng lớn của ông đối với thể loại kỳ ảo và kinh dị là một tia sáng sáng tạo, mà là một căn bệnh tinh thần. Không tán thành những bức vẽ quái vật và ác quỷ của ông, bà đã bắt cậu bé phải trải qua hai lần trừ tà riêng biệt, vẩy nước thánh lên người ông trong nỗ lực thanh tẩy linh hồn. Như một hình phạt bổ sung, bà sẽ đặt những nắp chai kim loại vào giày ông để làm chân ông chảy máu, một biểu hiện vật lý khắc nghiệt của cảm giác tội lỗi tôn giáo.

Chủ nghĩa Công giáo bệnh hoạn này được phản chiếu bởi thực tế không qua bộ lọc của chính thành phố. Del Toro đã nói về việc sớm tiếp xúc nhiều lần với cái chết, lưu giữ những ký ức sống động về việc nhìn thấy xác chết thật trong nhà xác, trong các hầm mộ nhà thờ, và trên đường phố sau các vụ tai nạn hoặc bạo lực. Môi trường này, nơi sự thiêng liêng và trần tục liên tục đối thoại một cách trần trụi, đã hình thành nên một tâm trí không thấy ranh giới rõ ràng giữa thực và ảo. Để thoát khỏi nó, ông lui về một thế giới tưởng tượng, tìm thấy sự an ủi không phải ở các vị thánh, mà ở những con quái vật.

Xung lực sáng tạo của ông đã tìm được lối thoát khi, vào khoảng tám tuổi, ông bắt đầu thử nghiệm với chiếc máy quay Super 8 của cha mình. Những bộ phim đầu tiên của ông, với sự tham gia của các món đồ chơi Hành Tinh Khỉ và các vật dụng gia đình khác, đã thấm đẫm một cảm quan hài hước đen tối. Một bộ phim ngắn đáng chú ý có nhân vật chính là một “củ khoai tây giết người hàng loạt” với tham vọng thống trị thế giới, đã sát hại gia đình mình trước khi bị một chiếc ô tô cán bẹp không thương tiếc. Tác phẩm ban đầu này cho thấy một trí tuệ đã vui đùa với các mô-típ kinh dị, tìm thấy một sức mạnh kỳ lạ và tuyệt vời trong sự rùng rợn. Xung đột trung tâm trong các tác phẩm sau này của del Toro—sự va chạm giữa các thể chế cứng nhắc, tàn nhẫn và “quái vật” có tâm hồn, bị hiểu lầm—là sự ngoại hiện hóa trực tiếp của tuổi thơ này. Ông không chỉ đơn giản là bác bỏ đức tin của bà mình; ông đã biến sự hào nhoáng gothic của nó thành của riêng, chuyển cảm giác kinh ngạc và kinh hoàng của nó sang một thần thoại cá nhân mới do chính ông tạo ra.

Thời kỳ học việc của người thợ thủ công: Từ Necropia đến Cronos

Hành trình của del Toro từ một người có sở thích thời trẻ đến một nhà làm phim chuyên nghiệp được xây dựng trên nền tảng tay nghề thủ công thực tế. Ông đăng ký vào chương trình nghiên cứu điện ảnh tại Đại học Guadalajara, nơi ông thậm chí còn xuất bản cuốn sách đầu tiên của mình, một cuốn tiểu sử về Alfred Hitchcock. Tuy nhiên, sự giáo dục quan trọng nhất của ông không đến từ lớp học, mà từ một xưởng làm việc. Ông đã tìm kiếm và học hỏi về hiệu ứng đặc biệt và hóa trang từ huyền thoại Dick Smith, nghệ sĩ đứng sau các hiệu ứng đột phá trong phim Quỷ Ám. Sự hướng dẫn này đã mang tính biến đổi. Trong thập kỷ tiếp theo, del Toro đã cống hiến hết mình cho nghề, làm việc như một nhà thiết kế hóa trang hiệu ứng đặc biệt và cuối cùng thành lập công ty riêng của mình tại Guadalajara, Necropia. Trong giai đoạn này, ông đã mài giũa kỹ năng của mình trong các chương trình truyền hình Mexico như Hora Marcada, nơi ông làm việc cùng với các cộng tác viên tương lai như Alfonso Cuarón và Emmanuel Lubezki, và đồng sáng lập Liên hoan phim Quốc tế Guadalajara.

Sự hiểu biết sâu sắc, thực tế về cách ma thuật điện ảnh được điêu khắc, đúc nặn và đưa vào cuộc sống một cách vật lý đã trở thành nền tảng cho phong cách đạo diễn của ông, thấm nhuần một sự ưa thích suốt đời đối với các hiệu ứng thực tế mang lại cho các tạo vật kỳ ảo của ông một sức nặng hữu hình, chân thực. Thời kỳ học việc chuyên sâu này đã lên đến đỉnh điểm trong bộ phim đầu tay của ông vào năm 1993, Cronos. Bộ phim, được tài trợ với ngân sách khoảng 2 triệu đô la mà del Toro tự trang trải một phần, là biểu hiện cuối cùng cho hành trình của ông với tư cách là một người thợ thủ công. Đó là một bộ phim được tài trợ và xây dựng dựa trên chuyên môn về hiệu ứng thực tế của ông. Cronos kể câu chuyện về một người buôn đồ cổ lớn tuổi phát hiện ra một thiết bị giống côn trùng 400 năm tuổi, ban cho sự sống vĩnh cửu với cái giá là cơn khát máu của ma cà rồng. Bộ phim là một tuyên ngôn sứ mệnh hoàn chỉnh, giới thiệu cho thế giới các mô-típ đặc trưng của del Toro: các cơ chế đồng hồ phức tạp, hình ảnh côn trùng, một con quái vật bi thảm và đáng thương, và một nguồn cảm hứng sâu sắc từ biểu tượng Công giáo. Nó cũng đánh dấu sự hợp tác đầu tiên của ông với nam diễn viên Ron Perlman, người đóng vai một người Mỹ tàn bạo đang săn lùng thiết bị này.

Cronos là một hiện tượng ở Mexico, càn quét giải thưởng Ariel với chín chiến thắng, bao gồm Phim hay nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất. Sau đó, nó đã giành được giải thưởng Tuần lễ phê bình quốc tế danh giá tại Liên hoan phim Cannes, báo hiệu sự xuất hiện của một tiếng nói độc đáo đáng kinh ngạc trong làng điện ảnh thế giới. Tuy nhiên, tại Hoa Kỳ, việc phát hành của nó bị hạn chế và chỉ thu về vỏn vẹn 621.392 đô la. Bộ phim được giới phê bình yêu mến nhưng lại là một chú thích nhỏ về mặt thương mại, một khuôn mẫu sẽ định hình giai đoạn tiếp theo trong sự nghiệp của ông khi ông dấn thân vào trung tâm của hệ thống Hollywood.

Thử thách bằng lửa: Gian truân ở Hollywood với Quái Vật Đột Biến

Sau thành công quốc tế của Cronos, del Toro đã có bước đột phá đầu tiên vào hệ thống studio của Mỹ với bộ phim kinh dị khoa học viễn tưởng năm 1997, Quái Vật Đột Biến (Mimic), do hãng phim con chuyên về thể loại của Miramax, Dimension Films, sản xuất. Trải nghiệm này đã trở thành một thử thách bằng lửa đầy đau thương. Ông liên tục xung đột với các nhà sản xuất Bob và Harvey Weinstein, những người mà ông cảm thấy đã can thiệp vào mọi khía cạnh của dự án. Hãng phim đã nghi ngờ các quyết định của ông về cốt truyện, diễn viên và tông màu, yêu cầu một bộ phim thông thường và “đáng sợ” hơn là bộ phim quái vật đầy không khí mà del Toro đã hình dung. Ý tưởng ban đầu, liên quan đến những con côn trùng trắng ma quái, đã được đổi thành những con gián đột biến khổng lồ, một động thái mà del Toro lo sợ sẽ biến bộ phim của mình thành “bộ phim về gián khổng lồ”.

Các cuộc tranh cãi sáng tạo trở nên gay gắt đến mức Harvey Weinstein được cho là đã xông vào trường quay ở Toronto để chỉ đạo del Toro cách đạo diễn và sau đó cố gắng sa thải ông, một nỗ lực chỉ bị ngăn chặn bởi sự can thiệp của nữ diễn viên chính Mira Sorvino. Del Toro từ đó đã gọi việc làm Quái Vật Đột Biến là một trong những trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời ông, một “trải nghiệm kinh khủng, kinh khủng, kinh khủng” mà ông so sánh một cách tiêu cực với vụ bắt cóc chính cha mình. Cuối cùng, ông đã từ bỏ bản dựng chiếu rạp của bộ phim, mặc dù sau đó ông đã có thể phát hành một bản dựng của đạo diễn vào năm 2011, khôi phục lại một số ý định ban đầu của mình. Gian truân này suýt chút nữa đã khiến ông từ bỏ hoàn toàn việc làm phim ở Mỹ.

Tuy nhiên, chấn thương nghề nghiệp từ Quái Vật Đột Biến đã có tác động sâu sắc và lâu dài đến kỹ năng của ông. Để đối phó với việc tác phẩm của mình bị cắt xén và kiểm soát bởi hãng phim, del Toro đã cố tình phát triển một phong cách đạo diễn cụ thể như một hình thức tự bảo vệ sáng tạo. Ông bắt đầu quay phim theo cách thách thức việc biên tập lại dễ dàng, sử dụng các chuyển động máy quay linh hoạt, phức tạp và thường kéo dài lướt qua bối cảnh. Phong cách “máy quay trôi nổi” này, hiện được ca ngợi là một dấu ấn nghệ thuật của ông, đã ra đời như một chiến thuật sinh tồn có tính toán. Đó là một cách để biến máy quay thành một nhân vật kể chuyện theo đúng nghĩa của nó, lồng ghép logic tường thuật sâu vào ngôn ngữ hình ảnh của một cảnh quay đến mức nó không thể dễ dàng bị tháo dỡ trong phòng dựng phim. Nỗi đau từ Quái Vật Đột Biến đã rèn giũa chính những công cụ mà ông sẽ sử dụng để xây dựng những kiệt tác tương lai của mình.

Trở về cội nguồn: Gothic Tây Ban Nha trong Xương Sống Của Quỷ

Sau những gian truân ở Hollywood, del Toro đã thực hiện một cuộc rút lui chiến lược và cần thiết về mặt tinh thần. Ông trở về cội nguồn, thành lập công ty sản xuất của riêng mình, The Tequila Gang, và bắt tay vào một dự án hợp tác sản xuất bằng tiếng Tây Ban Nha giữa Tây Ban Nha và Mexico. Kết quả là Xương Sống Của Quỷ (2001), một câu chuyện ma gothic sâu sắc và cá nhân, vừa là một sự tái sinh sáng tạo vừa là bản thiết kế cho những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông.

Bộ phim được sản xuất bởi đạo diễn huyền thoại người Tây Ban Nha Pedro Almodóvar và anh trai ông, Agustín, thông qua công ty El Deseo của họ. Sự hợp tác này đã trở thành liều thuốc giải độc hoàn hảo cho chất độc từ Quái Vật Đột Biến. Del Toro được trao toàn quyền tự do sáng tạo, một khái niệm tuyệt đối đến mức khi ông yêu cầu quyền quyết định cuối cùng, Pedro Almodóvar đã thực sự bối rối và trả lời: “Nhưng, tất nhiên rồi, quyết định là của cậu!”. Môi trường được bảo vệ này đã cho phép del Toro tìm lại tiếng nói của mình và chữa lành những vết thương từ bộ phim trước. Ông đã hồi sinh một kịch bản mà ông viết trước cả Cronos, một câu chuyện lấy bối cảnh năm 1939, năm cuối cùng của Nội chiến Tây Ban Nha. Câu chuyện kể về một cậu bé tên là Carlos, được gửi đến một trại trẻ mồ côi bị ma ám do những người trung thành với phe Cộng hòa điều hành. Ở đó, cậu không chỉ đối mặt với hồn ma của một đứa trẻ bị sát hại mà còn cả những tệ nạn rất con người như lòng tham và bạo lực, được thể hiện qua nhân vật quản gia Jacinto. Bộ phim đã khéo léo kết hợp kinh dị siêu nhiên với bi kịch lịch sử, thiết lập Nội chiến Tây Ban Nha như một thứ mà del Toro sau này gọi là “cỗ máy ma quái”—một chấn thương lịch sử sâu sắc đến nỗi những bóng ma của nó vẫn tiếp tục ám ảnh hiện tại.

Xương Sống Của Quỷ được giới phê bình ca ngợi là một kiệt tác về không khí và ẩn dụ. Quan trọng hơn đối với del Toro, đó là sự xác nhận rằng tầm nhìn không khoan nhượng của ông có thể tạo ra những tác phẩm điện ảnh mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng. Ông đã mô tả bộ phim này là “bộ phim anh em” của Mê Cung Của Pan, một phiên bản nam tính hơn so với năng lượng nữ tính trong tác phẩm sau này của ông. Sự thỏa mãn sáng tạo và thành công về mặt phê bình của Xương Sống Của Quỷ là một liệu pháp nghệ thuật thiết yếu, không chỉ khôi phục sự tự tin của ông mà còn đặt nền móng cho các chủ đề và bối cảnh lịch sử cho kiệt tác sắp tới.

Chinh phục dòng phim đại chúng: Lưỡi Gươm 2 và loạt phim Hellboy

Được củng cố bởi thành công sáng tạo của Xương Sống Của Quỷ, del Toro trở lại Hollywood, nhưng lần này theo cách riêng của mình. Ông nắm quyền chỉ đạo phần tiếp theo của bộ phim siêu anh hùng ma cà rồng Lưỡi Gươm 2 (2002), một dự án cho phép ông kết hợp thẩm mỹ gothic, quái dị của mình với những pha hành động bom tấn đầy kịch tính. Mệt mỏi với mô-típ “những anh hùng thời Victoria bị giày vò” lãng mạn, ông quyết tâm làm cho ma cà rồng trở nên đáng sợ trở lại. Bộ phim đã thành công vang dội, thu về 155 triệu đô la và chứng minh rằng sự nhạy cảm độc đáo của ông có thể phát triển mạnh mẽ trong một thương hiệu phim đại chúng. Ông đã mang tình yêu đặc trưng của mình đối với hiệu ứng thực tế, thiết kế sinh vật phức tạp—như những “Reaper” đáng sợ với bộ hàm chẻ đôi—và ánh sáng u ám, đầy không khí vào thế giới phim siêu anh hùng, tạo ra tác phẩm mà nhiều người hâm mộ coi là đỉnh cao của bộ ba phim.

Thành công này đã mang lại cho ông sức ảnh hưởng trong ngành để theo đuổi một dự án mà ông đã ấp ủ trong nhiều năm: một bản chuyển thể từ truyện tranh Hellboy của Mike Mignola. Hành trình đưa con quỷ da đỏ, hay pha trò lên màn ảnh là một chặng đường gian nan, được định hình bởi lòng trung thành và sự chính trực nghệ thuật không lay chuyển của del Toro. Trong bảy năm, ông đã đấu tranh với các hãng phim do dự về dự án và, quan trọng nhất, về lựa chọn của ông cho vai chính. Del Toro kiên quyết rằng chỉ có một diễn viên có thể thể hiện linh hồn của nhân vật: người bạn và cộng tác viên thường xuyên của ông, Ron Perlman. Ông từ chối làm phim với bất kỳ ai khác, sẵn sàng hy sinh toàn bộ dự án thay vì thỏa hiệp với điều mà ông cảm thấy là trái tim của nó.

Sự kiên trì của ông đã được đền đáp. Hellboy: Quỷ Đỏ được phát hành vào năm 2004, tiếp theo là phần tiếp theo thậm chí còn kỳ ảo hơn, Hellboy II: Binh Đoàn Địa Ngục, vào năm 2008. Các bộ phim là một màn trình diễn sống động của những đam mê của del Toro. Chúng tràn ngập các hiệu ứng thực tế và thiết kế sinh vật ngoạn mục, nhiều trong số đó xuất phát trực tiếp từ các cuốn sổ tay cá nhân của ông. Ông tiếp cận những bộ phim thương hiệu này không phải như một đạo diễn làm thuê, mà với cùng một niềm đam mê nghệ thuật mà ông đã mang đến cho các tác phẩm độc lập của mình. Ông đã cân bằng các pha hành động bùng nổ với sự bi thương chân thực và hài hước dựa trên nhân vật, nhân cách hóa người hùng quái vật của mình và gia đình “dị nhân” mà anh ta tìm thấy. Bằng cách đó, del Toro đã xóa nhòa ranh giới giữa dòng phim nghệ thuật và các cụm rạp đa phòng chiếu, chứng tỏ rằng đối với ông, một câu chuyện về một con quái vật đáng thương là một nỗ lực đáng giá, bất kể kinh phí.

Kiệt tác: Bên trong Mê Cung Của Pan

Năm 2006, Guillermo del Toro đã phát hành bộ phim định hình sự nghiệp và củng cố vị thế của ông như một trong những nhà làm phim có tầm nhìn hàng đầu thế giới: Mê Cung Của Pan (El laberinto del fauno). Là một dự án hợp tác quốc tế giữa Tây Ban Nha và Mexico, nó cá nhân đến mức del Toro đã đầu tư chính tiền lương của mình để đảm bảo hoàn thành. Bộ phim là sự tổng hợp cuối cùng của mọi chủ đề, ảnh hưởng và nỗi ám ảnh đã định hình cuộc đời và sự nghiệp của ông cho đến thời điểm đó.

Câu chuyện, bắt nguồn từ hai mươi năm ý tưởng, bản vẽ và các mẩu cốt truyện được thu thập trong các cuốn sổ tay được giữ gìn cẩn thận của ông, lấy bối cảnh năm 1944, năm năm sau Nội chiến Tây Ban Nha. Nó theo chân một cô bé tên là Ofelia đi cùng người mẹ đang mang thai đến một tiền đồn quân sự ở nông thôn do người cha dượng độc ác của cô, Đại úy Falangist Vidal, chỉ huy. Thoát khỏi thực tại tàn khốc của cuộc sống mới, Ofelia phát hiện ra một mê cung cổ xưa và một thần nông bí ẩn, người nói với cô rằng cô là một công chúa đã mất tích từ lâu của thế giới ngầm. Để giành lại vương quốc của mình, cô phải hoàn thành ba nhiệm vụ nguy hiểm.

Mê Cung Của Pan là sự pha trộn điêu luyện và đau lòng giữa một câu chuyện cổ tích đen tối theo phong cách anh em nhà Grimm với sự tàn bạo không khoan nhượng của Tây Ban Nha thời Franco sau chiến tranh. Thế giới tưởng tượng không phải là một lối thoát đơn giản khỏi thực tại, mà là một lăng kính ẩn dụ qua đó Ofelia xử lý và đối mặt với những nỗi kinh hoàng của nó. Các chủ đề về sự lựa chọn và sự không vâng lời là trung tâm; Ofelia liên tục bị thử thách, buộc phải lựa chọn giữa sự tuân theo mù quáng các nhân vật độc tài như Vidal và Thần Nông, và la bàn đạo đức bẩm sinh của chính mình. Sinh vật đáng sợ nhất của bộ phim, Gã Nhợt Nhạt ăn thịt trẻ con, là một câu chuyện ngụ ngôn trực tiếp về sự xấu xa của các thể chế phát xít và Giáo hội Công giáo đồng lõa.

Bộ phim được công chiếu tại Liên hoan phim Cannes 2006, nơi nó đã nhận được một tràng pháo tay tán thưởng kéo dài 22 phút, một trong những tràng pháo tay dài nhất trong lịch sử liên hoan phim. Nó đã trở thành một hiện tượng toàn cầu, thu về hơn 83 triệu đô la với kinh phí khiêm tốn 19 triệu đô la và nhận được sự hoan nghênh rộng rãi của giới phê bình. Nó đã nhận được sáu đề cử giải Oscar, bao gồm Kịch bản gốc xuất sắc nhất cho del Toro, và giành được ba giải Oscar cho Quay phim, Chỉ đạo nghệ thuật và Hóa trang. Bộ phim là sự chắt lọc hoàn hảo của toàn bộ bản sắc nghệ thuật của ông, tác phẩm mà cả sự nghiệp của ông đã hướng tới, và nó đã mang lại cho ông nguồn vốn sáng tạo to lớn cho tất cả các dự án trong tương lai.

Người nghệ sĩ trong vai trò nhà sản xuất và cộng tác viên

Sau thành công vang dội của Mê Cung Của Pan, tầm ảnh hưởng của del Toro đã vượt xa các tác phẩm do chính ông đạo diễn. Ông củng cố vai trò của mình như một lực lượng sáng tạo trung tâm trong thể loại kể chuyện kỳ ảo hiện đại, sử dụng uy tín mới có được để bảo trợ cho các nhà làm phim khác và mở rộng vũ trụ sáng tạo của mình trên nhiều nền tảng. Công việc sản xuất của ông không phải là một công việc phụ, mà là sự mở rộng trực tiếp của khát vọng xây dựng thế giới của ông. Không thể tự mình đạo diễn mọi câu chuyện thu hút trí tưởng tượng của mình—như dự án tâm huyết nổi tiếng chưa bao giờ thành hình của ông, một bản chuyển thể từ Tại những ngọn núi điên rồ của H.P. Lovecraft—ông sử dụng ảnh hưởng của mình để đưa những thế giới có chủ đề tương đồng vào cuộc sống.

Ông đã đóng vai trò nhà sản xuất và cố vấn cho các bộ phim kinh dị tiếng Tây Ban Nha được giới phê bình đánh giá cao như Trại Mồ Côi (2007) của J.A. Bayona và Mẹ Ma (2013) của Andy Muschietti, nuôi dưỡng những tài năng mới trong thể loại mà ông yêu thích. Ông cũng trở thành một lực lượng sáng tạo quan trọng trong lĩnh vực hoạt hình, giữ vai trò giám đốc sản xuất cho các bộ phim của DreamWorks Animation như Mèo Đi Hia (2011), Sự Trỗi Dậy Của Các Vệ Thần (2012) và các phần tiếp theo của Kung Fu Panda. Tầm ảnh hưởng của ông cũng mở rộng sang các thương hiệu phim bom tấn và truyền hình. Sau khi được chọn làm đạo diễn cho bộ phim chuyển thể từ Người Hobbit, cuối cùng ông đã rút lui khỏi ghế đạo diễn nhưng vẫn được ghi nhận là đồng biên kịch cho cả ba bộ phim trong bộ ba của Peter Jackson, góp phần định hình câu chuyện của Trung Địa. Ông đã dấn thân vào lĩnh vực truyền hình với vai trò đồng sáng tạo và giám đốc sản xuất của loạt phim FX The Strain (2014-2017), dựa trên bộ ba tiểu thuyết về ma cà rồng mà ông đồng tác giả với Chuck Hogan. Đối với Netflix, ông đã tạo ra thương hiệu hoạt hình rộng lớn và được yêu thích Chuyện Xứ Arcadia, bao gồm các loạt phim Thợ Săn Yêu Tinh, Ba Người Ngoài Hành TinhPháp Sư. Thông qua các dự án đa dạng này, del Toro đã hiệu quả giám tuyển một vũ trụ kỳ ảo đen tối chung, lớn hơn, sử dụng tên tuổi và nguồn lực của mình để xây dựng “tủ đồ hiếm lạ” của mình ở một quy mô lớn hơn nhiều so với những gì ông có thể tự mình đạt được.

Một câu chuyện tình yêu độc đáo: Hình hài của một giải Oscar

Năm 2017, Guillermo del Toro đã đạo diễn bộ phim mang lại cho ông những giải thưởng cao quý nhất của ngành công nghiệp: Người Đẹp và Thủy Quái (The Shape of Water). Nguồn gốc của bộ phim nằm ở một ký ức tuổi thơ—xem Quái Vật Đầm Đen và ước rằng con quái vật và nữ chính có thể thành công trong mối tình của họ. Nhiều thập kỷ sau, ông đã biến ước mơ đó thành hiện thực trong một câu chuyện cổ tích thời Chiến tranh Lạnh, trở thành tác phẩm được ca ngợi nhất của mình.

Lấy bối cảnh ở Baltimore vào năm 1962, câu chuyện xoay quanh Elisa Esposito, một người phụ nữ lao công bị câm tại một phòng thí nghiệm bí mật của chính phủ. Cuộc sống cô độc lặng lẽ của cô bị biến đổi khi cô phát hiện ra tài sản nhạy cảm nhất của phòng thí nghiệm: một sinh vật hình người lưỡng cư bị bắt từ Sông Amazon. Khi cô hình thành một mối liên kết thầm lặng với sinh vật này, cô phát hiện ra một âm mưu của một đặc vụ chính phủ tàn bạo nhằm mổ xẻ nó. Bộ phim là một bản tình ca đẹp đẽ, u buồn dành cho những người ngoài cuộc, với gia đình mà Elisa tìm thấy—người hàng xóm đồng tính chưa công khai và người đồng nghiệp người Mỹ gốc Phi của cô—đại diện cho những tiếng nói bị gạt ra ngoài lề xã hội của thời đại. Được thực hiện với kinh phí tương đối khiêm tốn là 19,5 triệu đô la, Người Đẹp và Thủy Quái là một lớp học bậc thầy về không khí và cảm xúc, sử dụng bối cảnh năm 1962 như một “câu chuyện cổ tích cho những thời kỳ hỗn loạn” để bình luận về những lo lắng xã hội và chính trị của thời hiện đại.

Bộ phim được công chiếu tại Liên hoan phim Venice, nơi nó đã giành giải Sư tử vàng, và sau đó trở thành một thế lực trong mùa giải thưởng và được giới phê bình ca ngợi. Đêm vinh quang của nó đã đến tại Lễ trao giải Oscar lần thứ 90. Bộ phim, đã nhận được mười ba đề cử, đã giành được bốn giải Oscar, bao gồm Thiết kế sản xuất xuất sắc nhất, Nhạc phim gốc hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất cho del Toro và giải thưởng danh giá cho Phim hay nhất. Đó là một khoảnh khắc mang tính bước ngoặt. Trong nhiều thập kỷ, các bộ phim thuộc thể loại này phần lớn đã bị các cơ quan trao giải lớn xếp vào các hạng mục kỹ thuật. Với chiến thắng này, Viện Hàn lâm đã hoàn toàn chấp nhận lập luận mà del Toro đã theo đuổi suốt sự nghiệp của mình: rằng một câu chuyện về một con quái vật, và một mối tình lãng mạn giữa một người phụ nữ và một “người cá”, có thể sâu sắc, nghệ thuật và xứng đáng với vinh dự cao nhất của ngành công nghiệp như bất kỳ bộ phim chính kịch truyền thống nào. “Chất liệu tầm thường” mà ông hằng trân trọng đã được biến đổi một cách giả kim thành vàng ròng điện ảnh trong mắt giới quyền uy.

Một tầm nhìn không ngừng phát triển: Phim đen, hoạt hình và tương lai

Trong những năm sau chiến thắng Oscar, del Toro đã tiếp tục phát triển với tư cách là một nghệ sĩ, khám phá các thể loại mới trong khi đào sâu vào những đam mê lâu đời nhất của mình. Năm 2021, ông phát hành Con Hẻm Ác Mộng, một bước ngoặt đáng kể vì đây là bộ phim dài đầu tiên của ông không có yếu tố siêu nhiên. Là một bản chuyển thể xa hoa và nghiệt ngã từ tiểu thuyết năm 1946 của William Lindsay Gresham, bộ phim là một cuộc khám phá thuần túy, đen tối về tham vọng và sự suy đồi của con người, thể hiện sự thành thạo của ông đối với thể loại phim đen (film noir) cổ điển. Với thiết kế sản xuất tuyệt đẹp và một màn trình diễn xuất thần của Bradley Cooper, bộ phim đã giành được bốn đề cử giải Oscar, bao gồm cả Phim hay nhất, chứng tỏ khả năng nghệ thuật của ông vượt ra ngoài lĩnh vực kỳ ảo.

Tiếp theo, ông thực hiện một dự án đã được ấp ủ trong hơn một thập kỷ: Pinocchio của Guillermo del Toro (2022). Trở lại với tình yêu đầu tiên của mình, hoạt hình stop-motion, ông đã tái hiện câu chuyện kinh điển không phải như một câu chuyện thiếu nhi, mà là một câu chuyện ngụ ngôn đen tối, sâu sắc về sự sống, cái chết và sự không vâng lời, đặt trong bối cảnh nước Ý Phát xít của Mussolini. Bộ phim là một tuyệt tác kỹ thuật và cảm xúc, được ca ngợi vì vẻ đẹp thủ công tinh xảo và các chủ đề trưởng thành, chống phát xít. Nó đã càn quét mùa giải thưởng, đỉnh điểm là một chiến thắng Oscar khác cho del Toro, lần này là cho Phim hoạt hình hay nhất.

Chiến thắng này đã củng cố một con đường mới cho đạo diễn. Ông đã tuyên bố rằng sau một vài bộ phim người đóng nữa, ông dự định dành phần còn lại của sự nghiệp chủ yếu cho hoạt hình, một phương tiện mà ông coi là “hình thức nghệ thuật thuần khiết nhất” và là phương tiện mang lại sự kiểm soát sáng tạo cao nhất. Đối với một nhà làm phim bị ám ảnh bởi việc xây dựng thế giới một cách tỉ mỉ—một khao khát nảy sinh từ những bộ phim Super 8 thời thơ ấu và được củng cố bởi chấn thương từ sự can thiệp của các hãng phim—stop-motion đại diện cho biên giới cuối cùng. Đó là phương tiện duy nhất mà bàn tay của đạo diễn hiện diện trong từng khung hình theo đúng nghĩa đen, một biểu hiện trực tiếp và không khoan nhượng của ý chí của ông. Sự chuyển hướng này đã đưa hành trình của ông trở về điểm xuất phát, từ cậu bé làm hoạt hình cho đồ chơi của mình ở Guadalajara đến bậc thầy làm hoạt hình cho những con rối của mình trên sân khấu toàn cầu.

Sự hồi sinh của một đam mê cả đời: Frankenstein

Vào năm 2025, del Toro dự kiến sẽ phát hành Frankenstein, một dự án đại diện cho đỉnh cao của một nỗi ám ảnh nghệ thuật kéo dài cả đời. Đối với del Toro, câu chuyện không chỉ là một tác phẩm kinh điển của thể loại; đó là một tôn giáo cá nhân. Ông đã nói về việc nhìn thấy con quái vật của Boris Karloff khi còn nhỏ và lần đầu tiên hiểu được “một vị thánh hay một đấng cứu thế trông như thế nào”. Mối liên hệ sâu sắc này đã thúc đẩy mong muốn của ông trong việc chuyển thể tiểu thuyết của Mary Shelley trong nhiều thập kỷ, chờ đợi điều kiện thích hợp để tạo ra một phiên bản có thể tái tạo toàn bộ thế giới của câu chuyện ở quy mô phù hợp.

Tầm nhìn của ông đối với bộ phim không phải là một bộ phim kinh dị thông thường mà là một “câu chuyện vô cùng xúc động”. Ông mong muốn tái hiện lại cảm giác đọc tiểu thuyết lần đầu tiên, trước khi các nhân vật của nó trở thành những biếm họa văn hóa. Câu chuyện sẽ tập trung vào mối quan hệ phức tạp giữa người sáng tạo và tạo vật, khám phá các chủ đề về tình cha con và mối quan hệ con trai bắt nguồn sâu sắc từ chính cuộc đời của del Toro. Phim có sự tham gia của Oscar Isaac trong vai nhà khoa học thiên tài và tự cao Victor Frankenstein, với Jacob Elordi đảm nhận vai tạo vật bi thảm của anh ta. Dàn diễn viên còn có Mia Goth, Christoph Waltz và Charles Dance. Phim dự kiến sẽ được phát hành giới hạn tại các rạp vào ngày 17 tháng 10 năm 2025, trước khi được phát hành toàn cầu trên Netflix vào ngày 7 tháng 11 năm 2025. Del Toro đã mô tả bộ phim này như là sự kết thúc của một kỷ nguyên đối với ông, một sự tổng hợp vĩ đại của những mối quan tâm về thẩm mỹ, nhịp điệu và sự đồng cảm đã định hình các tác phẩm của ông từ Cronos cho đến nay.

Vị thánh bảo trợ cho sự không hoàn hảo

Sự nghiệp của Guillermo del Toro là một minh chứng cho sức mạnh của một tầm nhìn độc đáo và sâu sắc cá nhân. Hành trình của ông từ một cậu bé bị ám ảnh bởi quái vật ở Guadalajara đến một bậc thầy được tôn vinh của những câu chuyện ngụ ngôn hiện đại đã được định hình bởi sự cam kết không lay chuyển đối với những niềm tin cốt lõi của mình. Ông đã liên tục bênh vực những người bị ruồng bỏ, “những người khác”, và những người không hoàn hảo, tìm thấy ở họ một vẻ đẹp có hồn phản ánh chính con người thiếu sót của chúng ta. Tinh thần chống đối chính quyền mạnh mẽ của ông, dù nhắm vào bộ máy của chủ nghĩa phát xít hay giáo điều của nhà thờ, luôn là một dòng chảy ngầm mạnh mẽ trong tất cả các tác phẩm của ông. Ông là một người nghệ sĩ theo đúng nghĩa nhất, người có những mối bận tâm về chủ đề và ngôn ngữ hình ảnh đặc biệt có thể nhận ra ngay lập tức. Các bộ phim của ông vừa đen tối vừa hy vọng, vừa kỳ dị vừa nên thơ, và chúng hoạt động dựa trên sự hiểu biết sâu sắc rằng những câu chuyện cổ tích không phải là một lối thoát khỏi thực tại, mà là một công cụ quan trọng để điều hướng những góc tối nhất của nó.

Guillermo del Toro không chỉ tạo ra quái vật; ông hiểu chúng, ông yêu chúng, và ông coi chúng như những vị thánh bảo trợ cho một thế giới đang rất cần phải chấp nhận sự không hoàn hảo của mình. Bằng cách đó, ông soi chiếu một tấm gương vừa đẹp lạ lùng vừa vô cùng đồng cảm vào cái quái dị và cái kỳ diệu bên trong tất cả chúng ta.

Chia sẻ bài viết này
Để lại bình luận

Để Lại Bình Luận

Your email address will not be published. Required fields are marked *