“Gia đình bão tố”: Biên niên sử về sự kiên cường và nỗi hoài niệm ở Hàn Quốc thập niên 90

Mắt bão: Sống sót qua năm 1997

Gia đình bão tố
Molly Se-kyung
Molly Se-kyung
Molly Se-kyung là một tiểu thuyết gia và nhà phê bình phim ảnh và truyền hình. Cô ấy cũng phụ trách các chuyên mục về phong...

Năm 1997 mãi khắc sâu trong ký ức tập thể của Hàn Quốc như một bước ngoặt tàn khốc, một thời điểm mà sự thịnh vượng của một quốc gia đang trên đà phát triển kinh tế đột ngột bị chặn đứng. Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, được biết đến ở địa phương với tên gọi “Khủng hoảng IMF”, đã càn quét qua đất nước với sức mạnh của một thảm họa tự nhiên, gây ra sự sụp đổ của vô số công ty, đẩy tỷ lệ thất nghiệp lên cao và buộc chính phủ phải yêu cầu một gói cứu trợ từ Quỹ Tiền tệ Quốc tế. Đó là một chấn thương quốc gia đã phá vỡ những điều chắc chắn và buộc cả một thế hệ phải đánh giá lại các ưu tiên và khả năng sinh tồn của chính mình.

Chính trong bối cảnh lịch sử đầy biến động này, bộ phim truyền hình mới của Hàn Quốc, Gia đình bão tố, đã được xây dựng. Tác phẩm được giới thiệu như một biên niên sử ghi lại “tinh thần của một thế hệ vượt qua những cơn bão” của cuộc khủng hoảng này, khám phá những cuộc đấu tranh và sự biến đổi của một thế hệ trẻ bị hoàn cảnh đẩy vào sự trưởng thành. Cốt truyện chính tập trung vào hành trình của một giám đốc điều hành trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm và đội ngũ nhỏ bé của mình, những người đang tuyệt vọng đấu tranh để bảo vệ một công ty gia đình nhỏ khỏi cơn lốc phá sản đang cuốn phăng cả những gã khổng lồ trong ngành. Bộ phim không phải là một lời than vãn cho những gì đã mất, mà là một câu chuyện về “những con người bình thường” đã tìm thấy sức mạnh trong cộng đồng và tiếp tục tiến về phía trước khi “mọi thứ dường như đã mất”.

Bộ phim được chỉ đạo bởi bộ đôi đạo diễn Lee Na-jeong và Kim Dong-hwi, một thông tin đính chính lại những báo cáo ban đầu chỉ ra một nhà làm phim khác. Đội ngũ sáng tạo này đã đặt mục tiêu xem xét lại một trong những thời khắc kinh tế đen tối nhất của đất nước, không phải để đắm chìm trong bi kịch, mà để rút ra một thông điệp hy vọng. Trong bối cảnh toàn cầu đương đại đầy rẫy những bất ổn riêng — khủng hoảng kinh tế, đại dịch và xung đột địa chính trị — câu chuyện của Hàn Quốc năm 1997 đóng vai trò như một tấm gương mạnh mẽ. Đội ngũ sản xuất và dàn diễn viên đã nhiều lần bày tỏ mong muốn rằng bộ phim sẽ mang lại “niềm an ủi và lòng dũng cảm cho những ai đang đối mặt với thời kỳ khó khăn ngày nay” và đóng vai trò như một “lời nhắn hỗ trợ cho tất cả những ai đang sống hết mình ở hiện tại, bất kể thời đại hay thế hệ”. Bằng cách này, Gia đình bão tố sử dụng một chấn thương quốc gia cụ thể để khám phá các chủ đề phổ quát về sự kiên cường, đoàn kết và lạc quan, xây dựng một cây cầu tường thuật giữa một cuộc khủng hoảng trong quá khứ và những lo lắng toàn cầu của hiện tại.

Sự sụp đổ của hoàng tử Apgujeong: Hành trình của Kang Tae-poong

Để hiểu được mức độ chuyển biến của nhân vật chính Kang Tae-poong, cần phải hiểu hiện tượng văn hóa mà anh là một phần: “Bộ tộc Cam” (Orenji-jok). Thuật ngữ này, thường được sử dụng với một chút mỉa mai, xuất hiện vào đầu những năm 1990 để mô tả những người trẻ giàu có ở quận Gangnam của Seoul, đặc biệt là từ khu vực Apgujeong. Họ là những người thừa kế của cải mới của Hàn Quốc, nổi tiếng với lối sống xa hoa, niềm đam mê xe hơi nhập khẩu và hàng xa xỉ, cùng thái độ vô tư được tài trợ bởi sự hào phóng của cha mẹ. Tên gọi “Cam” ám chỉ những quả cam nhập khẩu, một biểu tượng của sự sang trọng ngoại quốc vào thời điểm đó, và gợi lên hình ảnh một thế hệ trẻ đã du học, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa phương Tây và sống trong một bong bóng tiêu dùng hoàn toàn trái ngược với đạo đức làm việc của các thế hệ trước.

Kang Tae-poong, do nam diễn viên và ca sĩ Lee Jun-ho thủ vai, là hiện thân hoàn hảo của nền văn hóa này. Trước cuộc khủng hoảng, anh là một “chàng công tử bột vô lo”, một “thanh niên giàu có và ngông cuồng” và một “tâm hồn tự do” mà mối bận tâm duy nhất là thời trang và vui chơi. Thế giới của anh, được xây dựng trên nền tảng tài sản của gia đình, sụp đổ với sự xuất hiện của cuộc khủng hoảng IMF và cái chết đột ngột của cha anh. Chỉ sau một đêm, anh bị đẩy lên vị trí chủ tịch của công ty gia đình, Typhoon Company, một thực thể đang trên bờ vực sụp đổ, “không có nhân viên, không tiền bạc và không có gì để bán”.

Sự thay đổi hoàn cảnh tàn khốc này đã khởi đầu cho một vòng cung biến đổi là trái tim của bộ phim: quá trình chuyển từ “chàng trai hoang dại thành giám đốc tập sự”. Tae-poong buộc phải từ bỏ lối sống đặc quyền của mình để đối mặt với “thực tế khắc nghiệt của sự sinh tồn”. Tuy nhiên, câu chuyện tiết lộ rằng, dưới vẻ ngoài non nớt của mình, nhân vật này sở hữu những phẩm chất tiềm ẩn: một “trái tim ấm áp, ý thức trách nhiệm mạnh mẽ và tinh thần vươn lên”. Chính Lee Jun-ho đã mô tả Tae-poong là một nhân vật có nhiều cung bậc cảm xúc, về cơ bản là trung thực và đáng yêu, được trời phú cho một “tinh thần bất khuất” (jungkkeokma) “không bao giờ mất hy vọng”. Nam diễn viên thú nhận rằng anh cảm thấy có một mối liên hệ đặc biệt với nhân vật, vì anh cũng đã thành lập công ty quản lý của riêng mình ngay trước khi bắt đầu quay phim, điều này cho phép anh đồng cảm sâu sắc với những thách thức của Tae-poong.

Hành trình của Kang Tae-poong có thể được xem như một vũ trụ thu nhỏ của chính sự trưởng thành bắt buộc của Hàn Quốc trong cuộc khủng hoảng. “Bộ tộc Cam” theo một cách nào đó, đại diện cho sự phô trương và thái quá của nền kinh tế “bong bóng” những năm 90, một giai đoạn bị những người đã xây dựng đất nước từ sự khắc khổ nhìn nhận với ánh mắt nghi ngờ. Cuộc khủng hoảng IMF là một lời cảnh tỉnh tàn bạo cho cả quốc gia, buộc họ phải quay trở lại các giá trị cơ bản như nỗ lực tập thể và đoàn kết. Quỹ đạo của Tae-poong phản ánh trực tiếp quá trình này: anh bị tước đi sự giàu có bề ngoài và buộc phải khám phá bản chất bên trong của mình. Sự tiến hóa của anh từ một người tiêu dùng thành một người bảo vệ không chỉ là một câu chuyện cá nhân về sự trưởng thành, mà còn là một câu chuyện ngụ ngôn cứu chuộc cho cả một thế hệ, cho thấy rằng ngay cả những thành viên có vẻ phù phiếm nhất của một xã hội cũng sở hữu một khả năng phục hồi sâu sắc khi bị thử thách.

Sự quyết tâm của Oh Mi-seon

Là một đối trọng quan trọng với sự bốc đồng của Kang Tae-poong là Oh Mi-seon, do nữ diễn viên Kim Min-ha thủ vai. Nếu Tae-poong đại diện cho tầng lớp thượng lưu vô tư phải học cách sinh tồn, thì Mi-seon lại là hiện thân của tầng lớp lao động chăm chỉ và kiên cường của xã hội Hàn Quốc. Cô được mô tả là một “kế toán viên kiên trì và quyết đoán”, “hình mẫu của người con gái cả có trách nhiệm”, người làm việc 11 giờ mỗi ngày để chu cấp cho gia đình. Nhân vật của cô tượng trưng cho tham vọng và sự kiên trì của những người phụ nữ đang tìm cách xây dựng sự nghiệp trong một “thế giới do nam giới thống trị” vào thời điểm đó.

Trong câu chuyện của Gia đình bão tố, Mi-seon không chỉ đơn thuần là một mối tình hay một nhân vật phụ; cô là “mỏ neo trong cơn bão” và là “bộ não” của chiến dịch giải cứu công ty. Trong khi Tae-poong, “người hùng hành động” của câu chuyện, dựa vào “bản năng” và hành động bốc đồng, Mi-seon lại mang đến logic, sự tỉ mỉ và kiến thức thực tế sâu rộng. Sự bình tĩnh, sức mạnh thầm lặng và sự siêng năng của cô mang lại sự ổn định mà cả công ty và vị giám đốc mới, thiếu kinh nghiệm của nó đều đang rất cần. Đổi lại, cô tìm thấy hy vọng trong sự quyết tâm không lay chuyển của Tae-poong, tạo ra một mối quan hệ cộng sinh mà ở đó cả hai cùng củng cố lẫn nhau.

Nữ diễn viên Kim Min-ha đã bày tỏ cảm giác “vinh dự” khi được đóng một nhân vật mạnh mẽ như vậy và hy vọng rằng khán giả sẽ “cảm nhận được từng khoảnh khắc: tuổi trẻ, hy vọng, khó khăn và chiến thắng”. Để chuẩn bị cho vai diễn của mình, Min-ha đã đắm mình trong lịch sử của thời đại, thậm chí còn phỏng vấn cha mẹ mình về những trải nghiệm của họ trong cuộc khủng hoảng IMF, một chi tiết nhấn mạnh sự cam kết của cô đối với tính xác thực của nhân vật.

Mối quan hệ năng động giữa Kang Tae-poong và Oh Mi-seon vượt qua khuôn mẫu của một bộ phim hài lãng mạn để trở thành một ẩn dụ mạnh mẽ về sự phục hồi quốc gia. Chính các diễn viên cũng mô tả nhân vật của họ là “hoàn toàn đối lập về mọi mặt”. Anh là người thừa kế đặc quyền được dẫn dắt bởi trực giác; cô là con gái của tầng lớp lao động được dẫn dắt bởi logic. Cuộc khủng hoảng kinh tế xóa bỏ những rào cản xã hội mà trong những hoàn cảnh khác, có thể đã khiến họ xa cách. Đặc quyền của anh trở nên vô dụng, trong khi kỹ năng thực tế của cô trở nên vô giá. Do đó, sự hợp tác của họ tượng trưng cho sự hợp nhất cần thiết của các tầng lớp xã hội và triết lý khác nhau để Hàn Quốc tồn tại. Bộ phim lập luận rằng sự phục hồi quốc gia không phải là công việc của một tầng lớp duy nhất mà là kết quả của một sự tổng hợp bị ép buộc nhưng cuối cùng lại thành công. Sự phối hợp ăn ý giữa họ, như Kim Min-ha mô tả, “không chỉ cứu công ty mà sự quyết tâm không lay chuyển của họ cuối cùng đã giúp họ đứng dậy trở lại”, một tiếng vang trực tiếp của câu chuyện quốc gia về việc vượt qua nghịch cảnh thông qua hành động tập thể.

Một gia đình được tôi luyện trong khủng hoảng

Ngoài hai nhân vật chính, Gia đình bão tố còn đặc biệt nhấn mạnh vào tập thể nhân viên đang đấu tranh để giữ cho công ty tồn tại. Đội ngũ sản xuất gọi họ là “‘Lực lượng đặc nhiệm Typhoon'” và nhấn mạnh “‘tinh thần đồng đội'” của họ như một trụ cột cơ bản của câu chuyện. Nhóm cá nhân đa dạng này trở thành một “gia đình không cùng huyết thống”, được tôi luyện trong lò lửa của nghịch cảnh, chứng tỏ rằng những mối quan hệ được tạo ra trong cuộc đấu tranh có thể bền chặt như tình thân. Tầm quan trọng của dàn diễn viên phụ này là một chủ đề thường xuyên xuất hiện trong các tuyên bố của đội ngũ sản xuất. Họ khẳng định rằng sự ăn ý giữa các thành viên của Công ty Typhoon “mang một ý nghĩa vượt xa việc chỉ là đồng nghiệp” và rằng, thông qua quá trình “bù đắp những thiếu sót của nhau và chia sẻ tiếng cười trong những lúc khó khăn, họ sẽ mang lại một năng lượng sống động cho khán giả ngày nay”. Cách tiếp cận này củng cố thông điệp cốt lõi của bộ phim: sự sống còn là một nỗ lực tập thể, không phải của cá nhân.

Cuộc khủng hoảng IMF thường được liên kết với sự sụp đổ ngoạn mục và tái cấu trúc của các chaebol, các tập đoàn khổng lồ của Hàn Quốc như Daewoo. Nhiều tác phẩm văn hóa đã tập trung vào các cuộc tranh giành quyền lực trong các thực thể nguyên khối này. Ngược lại, Gia đình bão tố lại đưa ra một câu chuyện đối lập. Bằng cách làm nổi bật một công ty nhỏ có tinh thần dựa trên lòng trung thành, sự hỗ trợ lẫn nhau và tình đồng chí, bộ phim ủng hộ một mô hình chủ nghĩa tư bản nhân văn và cộng đồng hơn. Nó tránh xa chủ nghĩa Darwin xã hội tàn nhẫn trong doanh nghiệp để gợi ý rằng sức mạnh thực sự của nền kinh tế và xã hội Hàn Quốc không nằm ở những gã khổng lồ vô cảm của nó, mà nằm ở sự kiên cường, đoàn kết và sự ấm áp của con người trong các doanh nghiệp nhỏ hơn. Đó là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng trong thời kỳ khủng hoảng, cộng đồng có thể là tài sản quý giá nhất.

Tái hiện một thời đại

Việc xây dựng thế giới của Gia đình bão tố là kết quả của một tầm nhìn sáng tạo tỉ mỉ nhằm cân bằng giữa tính xác thực lịch sử và một tông màu cảm xúc cụ thể. Biên kịch Jang Hyun-sook đã tìm thấy nguồn cảm hứng ban đầu trong những giai thoại hài hước mà cấp trên của cô kể về những ngày làm nhân viên bán hàng trong một thời đại trước khi có điện thoại di động. Nguồn gốc giai thoại và con người này đã định hình nên tông màu cho toàn bộ bộ phim. Mục tiêu chính của biên kịch không phải là ghi lại sự tuyệt vọng mà là truyền tải “sự ấm áp” và khái niệm jeong của Hàn Quốc, một thuật ngữ mô tả một mối liên kết sâu sắc và trìu mến giữa con người. Jang Hyun-sook đã tuyên bố rõ ràng rằng Gia đình bão tố là một câu chuyện về “hy vọng và tình yêu”, chứ không phải về “sự tuyệt vọng hay nỗi buồn”.

Tầm nhìn này đã được chia sẻ và thực hiện bởi đạo diễn Lee Na-jeong, người có cách tiếp cận tập trung vào tính xác thực nghiêm ngặt mà không hy sinh tông màu lạc quan. Đội ngũ đạo diễn đã tiến hành nghiên cứu sâu rộng, phỏng vấn các nhân viên văn phòng và nhân viên công ty thương mại cũ của thời đại để nắm bắt được bản chất kinh nghiệm của họ. Họ phát hiện ra rằng, bất chấp sự khắc nghiệt của những năm tháng đó, mọi người vẫn nhớ cách họ “cùng nhau vượt qua khó khăn và không bao giờ mất đi tinh thần”. Để hiện thực hóa tính xác thực này, đội ngũ sản xuất đã đi xa đến mức tìm kiếm đạo cụ từ thời đại đó tại các bảo tàng và tái tạo lại một cách trung thực các không gian làm việc, nhưng luôn với mục tiêu truyền cho chúng một “cảm giác ấm áp và thân thiện”.

Sự chú ý đến từng chi tiết thể hiện rõ trong thiết kế sản xuất. Thời trang của những năm 90 đã được tái tạo một cách tỉ mỉ, từ những chiếc áo khoác da và xu hướng “denim phối denim” cho đến những kiểu tóc đặc trưng như “kiểu tóc highlight” mà nhân vật chính để. Sự tận tâm đến mức nam diễn viên Lee Jun-ho đã tự đầu tư tiền cá nhân để mua những bộ trang phục mà anh cho là chân thực cho nhân vật của mình. Việc tái tạo các địa điểm mang tính biểu tượng như Rodeo Drive ở Apgujeong và việc sử dụng các bối cảnh thực tế đã cho phép các diễn viên hoàn toàn đắm mình vào không khí của năm 1997, khiến các cảnh quay gần như giống như tài liệu lưu trữ.

Cách tiếp cận sáng tạo này đại diện cho một sự tiến hóa đáng kể trong cách văn hóa Hàn Quốc xử lý các chấn thương quốc gia của mình. Trong khi các phản ứng nghệ thuật ban đầu đối với một cuộc khủng hoảng thường tập trung vào nỗi đau và sự đổ lỗi — như tông màu kinh dị chính trị của bộ phim Quốc Gia Phá Sản (2018), cũng đề cập đến cuộc khủng hoảng IMF — Gia đình bão tố lại cố ý chọn một con đường khác. Bằng cách đóng khung một câu chuyện về khó khăn kinh tế thông qua sự ấm áp, hài hước và hy vọng, bộ phim đã chuyển từ việc chỉ đơn thuần xử lý sự kiện sang việc tôn vinh phản ứng của con người đối với sự kiện đó. Trọng tâm không phải là cơ chế của cuộc khủng hoảng, mà là tinh thần bất khuất của những người đã trải qua nó. Bằng cách này, bộ phim biến một ký ức về khó khăn và nỗi xấu hổ quốc gia thành một huyền thoại nền tảng về tính cách Hàn Quốc: kiên cường, có tinh thần cộng đồng và luôn hy vọng. Đó là một hình thức chữa lành văn hóa giúp định hình lại một quá khứ đau thương thành một nguồn tự hào và sức mạnh tập thể.

Lời động viên cho những thời điểm bất định

Về bản chất, Gia đình bão tố vượt qua nhãn mác của một bộ phim cổ trang để trở thành một câu chuyện ngụ ngôn đương đại với một thông điệp rõ ràng và trực tiếp cho khán giả ngày nay. Bộ phim cố ý xây dựng một cây cầu giữa “ngày mai bất định” của năm 1997 và những thách thức mà xã hội toàn cầu đang đối mặt trong hiện tại. Đó là một câu chuyện mà theo dàn diễn viên và các nhà sáng tạo, nhằm mục đích tạo ra sự đồng cảm trên toàn cầu.

Mục đích này được thể hiện một cách hùng hồn nhất qua lời của các nhân vật chính, những người đã đảm nhận vai trò là đại sứ cho thông điệp khích lệ của bộ phim. Lee Jun-ho đã bày tỏ mong muốn “gửi những lời động viên đến tất cả những người đang sống một cuộc sống hiện tại đầy thử thách… Tôi hy vọng bộ phim này sẽ trở thành một niềm an ủi và nguồn động viên nhỏ bé”. Thông điệp của anh nhấn mạnh ý định của bộ phim là mang đến một nơi trú ẩn tinh thần, một lời nhắc nhở rằng sự kiên trì là có thể. Kim Min-ha bổ sung ý tưởng này bằng một nốt hy vọng sâu sắc và cảm động: “Khi bạn thực sự cảm thấy mình đang ở trong bóng tối và cảm thấy như mình không tiến về phía trước, nếu bạn nhìn xung quanh, luôn có ít nhất một tia sáng le lói… bạn không đơn độc”. Những tuyên bố này không chỉ đơn thuần là quảng cáo; chúng gói gọn cốt lõi chủ đề của bộ phim: niềm tin vào ánh sáng vẫn tồn tại ngay cả trong những khoảnh khắc đen tối nhất.

Do đó, chủ đề cuối cùng của Gia đình bão tố là sức mạnh bất diệt của sự kết nối con người và tinh thần kiên cường. Đó là một câu chuyện về “việc đứng dậy cùng những người bạn yêu thương, tìm thấy sức mạnh ở những nơi không ngờ tới”. Câu chuyện đề xuất rằng sự đoàn kết — dù là trong gia đình, cộng đồng hay nghề nghiệp — là công cụ hiệu quả nhất để vượt qua bất kỳ cuộc khủng hoảng nào.

Bộ phim sẽ ra mắt toàn cầu trên Netflix vào ngày 11 tháng 10 năm 2025.

Chia sẻ bài viết này
Để lại bình luận

Để Lại Bình Luận

Your email address will not be published. Required fields are marked *