‘Che đậy’ trên Netflix: Seymour Hersh và Kiến trúc của sự Im lặng

Che đậy
Veronica Loop

Trong bối cảnh rộng lớn và luôn biến động của diễn ngôn chính trị Mỹ, nơi tính chất phù du của tin tức kỹ thuật số thường làm xói mòn nền tảng của ký ức lịch sử, sự xuất hiện của bộ phim tài liệu mới Che đậy (tựa gốc: Cover-Up) mang lại cảm giác không giống một buổi ra mắt điện ảnh đơn thuần, mà giống một cơn địa chấn hơn. Được đạo diễn bởi nhà làm phim từng đoạt giải Oscar Laura Poitras và nhà sản xuất kỳ cựu Mark Obenhaus, tác phẩm đồ sộ, tỉ mỉ và gây ám ảnh sâu sắc này đóng vai trò như một cuộc khám nghiệm pháp y về động cơ của bộ máy an ninh Mỹ trong việc chôn vùi những hành động đen tối nhất của mình. Đây là một tác phẩm đòi hỏi sự chú ý không chỉ vì nhân vật trung tâm—nhà báo điều tra huyền thoại và thường gây tranh cãi Seymour Hersh—mà còn vì sự suy ngẫm sâu sắc về cơ chế của việc nói lên sự thật trong một kỷ nguyên ngày càng bị định hình bởi sự che đậy của các thể chế và việc vũ khí hóa “tin giả” (fake news).

Bộ phim, vốn đã thu hút sự chú ý đáng kể sau khi ra mắt tại Liên hoan phim Venice và các buổi chiếu tại Liên hoan phim New York, đứng vững như một minh chứng cho sự kiên trì cần thiết để lôi bộ máy bí mật quốc gia ra ánh sáng. Đây là một bộ phim trinh thám chính trị được ngụy trang dưới dạng tiểu sử, một tác phẩm kịch tính về quy trình tác nghiệp đã bóc tách lớp vỏ thần thoại lãng mạn của những “tin độc quyền” để lộ ra công việc nghiền nát, ám ảnh và thường xuyên nguy hiểm làm nền tảng cho Quyền lực thứ tư. Khi câu chuyện mở ra, đan xen năm thập kỷ đưa tin từ những cánh đồng lúa ở Việt Nam đến các phòng tra tấn tại Abu Ghraib, Che đậy buộc khán giả phải đối mặt với một luận điểm lạnh người: rằng những tội ác trong quá khứ không phải là những sai lệch nhất thời, mà là những đặc điểm mang tính hệ thống của một cường quốc đã học cách che giấu tội lỗi của mình ngày càng tinh vi hơn.

Chân dung người phóng viên khi về già

Tại tâm điểm của cơn bão này là Seymour “Sy” Hersh, một nhân vật mà ở tuổi 88, vẫn giữ nguyên sự sắc sảo, gai góc và tuân thủ nguyên tắc một cách quyết liệt như chàng phóng viên trẻ đã phanh phui câu chuyện về vụ thảm sát Mỹ Lai năm 1969. Bộ phim tài liệu áp dụng cách tiếp cận hành vi để khắc họa chân dung nhân vật, tránh xa sự tôn kính bóng bẩy thường thấy trong thể loại phỏng vấn truyền thống để ủng hộ một phong cách quan sát thô ráp, nắm bắt được năng lượng “hoạt ngôn và đôi khi cáu kỉnh” của chủ thể. Poitras và Obenhaus trình bày Hersh không phải như một thánh nhân tử vì đạo, mà như một điệp viên không khoan nhượng, một người đàn ông mang sự thận trọng như một bộ áo giáp và có “động lực dữ dội” để vạch trần những hành vi sai trái đến mức gần như bệnh lý.

Nguồn gốc của bộ phim chính là một câu chuyện về sự kiên trì, phản chiếu chính phương pháp làm việc của Hersh. Laura Poitras, người có các tác phẩm trước đây như CitizenfourAll the Beauty and the Bloodshed đã khẳng định vị thế của bà như một người chép sử lỗi lạc về nhà nước giám sát và trách nhiệm giải trình của các thể chế, lần đầu tiên tiếp cận Hersh về việc làm phim tài liệu vào năm 2005. Vào thời điểm đó, Hersh đang ở giữa loạt phóng sự chấn động về bê bối nhà tù Abu Ghraib cho tạp chí The New Yorker, một câu chuyện một lần nữa đặt ông vào tầm ngắm của chính quyền Bush. Cảnh giác với việc trở thành câu chuyện thay vì người kể chuyện, và để bảo vệ những nguồn tin ẩn danh đã giao phó mạng sống cho mình, Hersh đã “từ chối một cách lịch sự”. Phải mất gần hai thập kỷ đàm phán, cùng sự can thiệp của đồng đạo diễn Mark Obenhaus—một người bạn lâu năm và cộng sự từng làm việc với Hersh trong bộ phim Buying the Bomb—nhà báo này mới đồng ý mở kho lưu trữ và ngồi trước ống kính.

Sự thừa nhận minh bạch về cuộc đấu tranh để giành quyền tiếp cận này đóng vai trò như nước đi khai cuộc của bộ phim, ngay lập tức báo hiệu cho người xem rằng lòng tin là một loại tiền tệ phải được kiếm tìm, thương lượng và bảo vệ một cách ghen tị. Một Hersh hiện ra từ quá trình này là một nhân vật phức tạp: một “con sói đơn độc” nhưng lại dựa vào một mạng lưới rộng lớn các biên tập viên, người kiểm tra sự thật và các nguồn tin mật; một người đàn ông “đa nghi” với mọi thứ, kể cả những nhà làm phim đang ghi lại cuộc đời ông. Trong một khoảnh khắc tiết lộ nhất của bộ phim, Hersh được ghi hình trong văn phòng của mình, một không gian được Poitras mô tả là “cỗ máy thời gian” chất đống những cuốn sổ tay màu vàng thách thức trọng lực và hàng chồng tài liệu mật. Kho lưu trữ hỗn loạn này là sự hiện diện vật lý của bộ não ông—một kho chứa những bí mật mà những người đàn ông quyền lực sẵn sàng giết người để chôn vùi.

Che đậy
Che đậy

Những năm tháng định hình: Từ đường phố Chicago đến Lầu Năm Góc

Che đậy dành một thời lượng đáng kể cho câu chuyện nguồn gốc của Hersh, lập luận rằng đạo đức báo chí độc đáo của ông không được trui rèn trong các học viện tinh hoa của nhóm Ivy League, mà trong thực tế gai góc, tham nhũng của Chicago giữa thế kỷ trước. Sinh ra trong gia đình người nhập cư Do Thái Đông Âu, Hersh lớn lên phụ giúp cha điều hành một tiệm giặt ủi, một môi trường lao động chân tay nơi ông học được kỹ năng thiết yếu là “cách nói chuyện với mọi người”. Khả năng kết nối với các cá nhân từ mọi tầng lớp xã hội—từ khách hàng giặt ủi đến tướng bốn sao—đã trở thành siêu năng lực của ông.

Bộ phim theo dõi quá trình phát triển của ông từ một sinh viên cao đẳng cộng đồng, nơi một giáo viên tiếng Anh nhận ra tài năng của ông, đến khi ghi danh vào Đại học Chicago và sau đó làm việc tại City News Bureau huyền thoại. Chính tại đây, khi làm phóng viên mảng cảnh sát, Hersh đã “phải lòng nghề phóng viên”. Bộ phim tài liệu đặt giả thuyết rằng mảng tin tức cảnh sát Chicago là thao trường hoàn hảo để đưa tin về Lầu Năm Góc. Việc điều hướng trong “khung cảnh băng đảng” của thành phố và chứng kiến tham nhũng của cảnh sát tận mắt đã dạy ông “nhìn thấy sự chuyên chế ở cự ly gần” và thấm nhuần trong ông một sự hoài nghi sâu sắc đối với các câu chuyện chính thống. Ông sớm học được rằng các nhân vật có thẩm quyền thường nói dối, báo cáo cảnh sát thường là hư cấu, và sự thật thường được tìm thấy ở bên lề, được thì thầm bởi những kẻ có lương tâm cắn rứt.

Bản năng đường phố này đã chứng tỏ hiệu quả tàn khốc khi áp dụng vào sân khấu quốc gia. Che đậy chi tiết hóa cách Hersh phát triển một phương pháp không chính thống để nuôi dưỡng các nguồn tin trong giới quân sự trong Chiến tranh Việt Nam. Trong khi các đồng nghiệp trong đoàn báo chí ngoan ngoãn tham dự các cuộc họp báo tại Lầu Năm Góc để được mớm cho những thông tin tuyên truyền hàng ngày, Hersh lại lang thang khắp các hành lang, tìm kiếm những sĩ quan có vẻ vỡ mộng hoặc nặng trĩu tâm tư vì những gì họ biết. Ông phát triển kỹ thuật mời các quan chức cấp cao đi ăn trưa trong bối cảnh thoải mái, nơi ông chỉ đơn giản là “tránh sang một bên” và để họ nói. “Cảm quan hành vi” này—biết khi nào nên thúc ép và khi nào nên lắng nghe—đã cho phép ông xuyên thủng bức tường im lặng bao quanh cỗ máy chiến tranh của Hoa Kỳ.

Giải phẫu một vụ thảm sát: Mỹ Lai và sự phá vỡ im lặng

Cách bộ phim tài liệu xử lý vụ thảm sát Mỹ Lai là một bài học bậc thầy về tái hiện lịch sử. Nó đưa người xem trở lại năm 1969, một năm then chốt khi phong trào phản chiến đang lấy đà nhưng quy mô đầy đủ của sự kinh hoàng tại Việt Nam vẫn bị che giấu phần lớn trước công chúng Mỹ. Hersh, khi đó là một phóng viên tự do cho hãng tin mới nổi Dispatch News Service, đã phanh phui câu chuyện lính Mỹ tàn sát hàng trăm thường dân Việt Nam không vũ trang tại thôn Mỹ Lai.

Che đậy không chỉ thuật lại các sự kiện của vụ thảm sát; nó kịch tính hóa sự “tỉ mỉ” của cuộc điều tra. Người xem được dẫn dắt qua quá trình Hersh truy tìm Trung úy William Calley, sĩ quan bị buộc tội trong các vụ giết người, và cách ông xác định vị trí của những người lính đã tham gia vào cuộc tàn sát. Bộ phim nhấn mạnh sự “ám ảnh” cần thiết để ghép nối một câu chuyện như vậy khi toàn bộ bộ máy quân sự đều hướng tới việc che giấu. Bài phóng sự của Hersh không chỉ vạch trần một tội ác chiến tranh; nó còn làm tan vỡ huyền thoại về sự ưu việt đạo đức của Mỹ và kích động sự phản đối toàn cầu đối với cuộc chiến. Bộ phim sử dụng phân đoạn này để thiết lập đường dây chủ đề trung tâm: rằng việc phơi bày những tội ác như vậy không bao giờ là tai nạn, mà là kết quả của một cuộc đấu tranh có chủ đích, thường là đơn độc, chống lại một thể chế được thiết kế để tự bảo vệ bằng mọi giá.

Watergate: Những tên trộm, tiền bịt miệng và Nhà Trắng

Trong khi câu chuyện về vụ bê bối Watergate thường bị chi phối bởi hình ảnh của Bob Woodward và Carl Bernstein, Che đậy đòi lại vai trò then chốt của Seymour Hersh trong việc hạ bệ tổng thống Nixon. Bộ phim nhắc nhở chúng ta rằng Watergate không phải là một câu chuyện đơn khối thuộc về một tờ báo duy nhất, mà là một cuộc chiến cạnh tranh khốc liệt giữa các nhà báo.

Thông qua các cuộc phỏng vấn và cảnh quay lưu trữ, bộ phim chi tiết hóa các bài báo của Hersh cho The New York Times, cụ thể là sự tập trung của ông vào “những thợ sửa ống nước” (the plumbers)—nhóm trộm được thuê để thực hiện vụ đột nhập tại trụ sở Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ. Đồng đạo diễn Mark Obenhaus giải thích rằng chính Hersh là người đã kết nối các điểm về khoản tiền bịt miệng, tiết lộ rằng những tên trộm vẫn được trả tiền ngay cả sau khi bị truy tố. Mảng tin quan trọng này ngụ ý rằng họ nằm trong danh sách trả lương của Ủy ban Tái tranh cử Tổng thống, qua đó liên kết vụ trộm trực tiếp với Nhà Trắng và Đảng Cộng hòa rất lâu trước khi phạm vi đầy đủ của âm mưu được hiểu rõ.

Phần này của bộ phim đóng vai trò như một sự đính chính mạnh mẽ cho hồ sơ lịch sử, minh họa cho sự “kiên trì” đã định nghĩa cách tiếp cận của Hersh. Nó cũng nhấn mạnh lập luận rộng lớn hơn của bộ phim về bản chất của quyền lực: rằng tham nhũng hiếm khi là tác phẩm của những phần tử nổi loạn đơn lẻ, mà hầu như luôn được dàn dựng từ trên xuống. Công việc của Hersh về Watergate, kết hợp với các báo cáo của ông về việc ném bom bí mật Campuchia và chương trình do thám trong nước của CIA, vẽ nên bức chân dung của một chính phủ đang gây chiến với chính hiến pháp của mình—một chủ đề vang vọng đầy lo ngại với ngày nay.

Nhà nước giám sát: Từ ‘Những viên ngọc gia bảo’ đến Cuộc chiến chống khủng bố

Sự khám phá của bộ phim tài liệu về chương trình gián điệp trong nước của CIA, điều mà Hersh đã phơi bày vào năm 1974, cung cấp một cầu nối chủ đề đến các tác phẩm của chính Laura Poitras. Tiết lộ của Hersh rằng CIA đã tiến hành giám sát bất hợp pháp các nhà hoạt động phản chiến và các nhóm bất đồng chính kiến khác—một vụ bê bối dẫn đến sự hình thành của Ủy ban Church và Ủy ban Rockefeller—được trình bày với một phong cách hình ảnh và âm thanh đặc biệt. Các nhà làm phim sử dụng “tiếng đập băng từ và tiếng nhiễu” của các bản ghi âm lưu trữ để gợi lên kết cấu của sự giám sát, tạo ra một “ngôn ngữ quá khứ-tương lai” kết nối hoạt động gián điệp analog của những năm 1970 với nhà tù kỹ thuật số (panopticon) của thế kỷ 21.

Sự liên tục của việc lạm quyền nhà nước này lên đến đỉnh điểm trong phần kiểm tra đau lòng của bộ phim về vụ bê bối nhà tù Abu Ghraib. Năm 2004, viết cho The New Yorker, Hersh đã vạch trần việc tra tấn và ngược đãi tù nhân có hệ thống bởi lực lượng Mỹ tại Iraq. Bộ phim có lời khai của Camille Lo Sapio, một trong những nguồn tin ẩn danh trước đây của Hersh, người đã cung cấp cho ông những bức ảnh đồ họa gây chấn động thế giới. Những hình ảnh này—về các tù nhân khỏa thân bị xếp chồng lên nhau thành hình kim tự tháp, về những nhân vật trùm đầu đứng trên hộp—được xem lại không phải vì giá trị gây sốc của chúng, mà để chứng minh sự cần thiết của bằng chứng trực quan trong một thế giới hậu sự thật. Hersh lưu ý rằng nếu không có những bức ảnh, câu chuyện có lẽ đã bị bác bỏ như là tuyên truyền của kẻ thù.

Poitras, người đã mô tả “trạng thái tuyệt vọng” của chính mình về sự sụp đổ của báo chí trong kỷ nguyên hậu 11/9, đóng khung bài báo về Abu Ghraib của Hersh như một ngọn hải đăng đơn độc của sự bất đồng chính kiến trong một bối cảnh truyền thông phần lớn đã chấp nhận câu chuyện của chính phủ. Bộ phim lập luận rằng Hersh là một trong số ít tiếng nói sẵn sàng đặt câu hỏi về “Học thuyết Bush” và “sự chiếm đóng khủng khiếp” tại Iraq, chứng minh rằng vai trò của nhà báo điều tra là tách mình khỏi đám đông, ngay cả khi làm như vậy sẽ mời gọi những cáo buộc là “phản Mỹ”.

Ngôn ngữ điện ảnh của sự hoang tưởng

Về mặt hình ảnh, Che đậy là một tuyệt phẩm của sự căng thẳng trong bầu không khí. Poitras và Obenhaus, làm việc với các nhà quay phim như Mia Cioffi Henry, đã tạo ra một bộ phim trông và cảm giác giống như một bộ phim trinh thám chính trị có rủi ro cao. Cách chơi các cảnh “kiểu Pakula”—tham chiếu đến các bộ phim kinh dị hoang tưởng của Alan J. Pakula như All the President’s MenThe Parallax View—truyền vào bộ phim tài liệu một cảm giác sợ hãi và bất an. Việc biên tập, được xử lý bởi một đội ngũ bao gồm Poitras, Amy Foote và Peter Bowman, tránh một trình tự thời gian tuyến tính nghiêm ngặt để ủng hộ một cấu trúc chủ đề nhảy vọt qua thời gian, kết nối các cuộc thử nghiệm vũ khí hóa học của những năm 1960 với các cáo buộc chiến tranh hóa học trong Nội chiến Syria.

Phân cảnh mở đầu của bộ phim đặc biệt ấn tượng: nó bao gồm cảnh quay từ một bản tin năm 1968 ở Utah, nơi một cuộc thử nghiệm chất độc thần kinh của Quân đội Mỹ tại Bãi thử nghiệm Dugway đã đi chệch hướng, giết chết hàng ngàn con cừu. Hình ảnh về “sự liều lĩnh mang tính thể chế” và cái chết thầm lặng, vô hình trôi dạt qua cảnh quan này thiết lập tông màu cho toàn bộ bộ phim. Đó là một phép ẩn dụ trực quan cho thiệt hại phụ đới của nhà nước an ninh—những sinh mạng vô tội (dù là cừu hay thường dân) bị hy sinh trên bàn thờ an ninh quốc gia.

Thiết kế âm thanh càng khuếch đại sự nhập tâm này. Trong một phân đoạn mô tả Hersh đang làm việc về báo cáo Chiến tranh Iraq, âm thanh trần tục của tiếng gõ phím được xếp lớp với âm thanh đồng bộ nhịp nhàng, thình thịch của cánh quạt trực thăng. Sự chồng chập âm thanh này xóa bỏ khoảng cách giữa bàn làm việc của phóng viên ở Washington, D.C. và vùng chiến sự ở Baghdad, nhắc nhở người xem rằng những từ ngữ trên màn hình có hậu quả chết người trong thế giới thực. Đó là một kỹ thuật biến hành động viết thành một hành động chiến tranh.

Sói đơn độc và bầy đàn: Động lực hợp tác

Trong khi Hersh là ngôi sao không thể tranh cãi của bộ phim, Che đậy cũng làm sáng tỏ bản chất hợp tác của việc làm phim tài liệu. Quan hệ đối tác giữa Poitras và Obenhaus được trình bày như một sự tổng hợp cần thiết của các phong cách và tính khí. Poitras, nghệ sĩ và nhà hoạt động cấp tiến, mang đến sự tinh tế về hình ảnh và nỗi ám ảnh theo chủ đề về giám sát. Obenhaus, nhà sản xuất kỳ cựu đã điều hướng trong ngành công nghiệp này hàng chục năm, cung cấp bàn tay vững chắc và mối liên hệ cá nhân với Hersh đã giúp bộ phim trở thành hiện thực.

Obenhaus kể lại thách thức khi đối phó với sự “cứng đầu” và “tính khí thất thường” của Hersh, lưu ý rằng ông ấy đã “giận tôi nhiều lần đến mức không đếm xuể”. Tuy nhiên, tình cảm của các nhà làm phim dành cho chủ thể của họ là điều có thể cảm nhận được. Họ đối xử với ông không chỉ như một chủ thể, mà như một “người thân yêu quý”, dù khó tính. Sự thân mật này cho phép những khoảnh khắc dễ bị tổn thương thực sự, chẳng hạn như khi Hersh, nhận ra mình đã vô tình tiết lộ danh tính của một nguồn tin cho các nhà làm phim, đe dọa sẽ dừng sản xuất. Những cảnh “nghi ngờ và suy tính lại” này rất quan trọng, vì chúng tiết lộ mức độ rủi ro cao của trò chơi mà Hersh tham gia. Đối với ông, bảo vệ nguồn tin không chỉ là nghĩa vụ nghề nghiệp; đó là một mệnh lệnh đạo đức vượt lên trên yêu cầu của bộ phim.

Sự nghiệp muộn đầy tranh cãi: Syria, Nord Stream và bản chất của sai lầm

Một bộ phim tài liệu về Seymour Hersh sẽ không trọn vẹn nếu không đề cập đến những tranh cãi đã định hình sự nghiệp sau này của ông. Khi bối cảnh truyền thông chuyển sang tình báo nguồn mở và báo chí dữ liệu, việc Hersh dựa vào các nguồn tin ẩn danh đơn lẻ đã thu hút sự giám sát và chỉ trích ngày càng tăng. Che đậy không né tránh những “vấn đề về độ tin cậy” này.

Bộ phim giải quyết trực diện các báo cáo năm 2013 của Hersh về các cuộc tấn công vũ khí hóa học ở Ghouta, Syria, nơi ông cáo buộc rằng lực lượng nổi dậy, chứ không phải chế độ Assad, phải chịu trách nhiệm. Báo cáo này đã bị các nhà điều tra Liên Hợp Quốc và các nhà nghiên cứu khác phản bác rộng rãi, dẫn đến những cáo buộc rằng Hersh đã trở thành một nhà thuyết âm mưu hoặc một người biện hộ cho các nhà độc tài. Trong một khoảnh khắc thẳng thắn đáng kinh ngạc, bộ phim ghi lại cảnh Hersh thừa nhận sai lầm của mình liên quan đến Assad. “Hãy gọi đó là sai. Hãy gọi đó là rất sai”, ông nói, rút lại những tuyên bố trước đây về sự không thể sai lầm. Sự thừa nhận này là một khoảnh khắc then chốt trong bộ phim, bảo vệ nó khỏi những cáo buộc tô hồng nhân vật và củng cố cam kết của nó đối với sự thật, ngay cả khi sự thật đó không mấy tốt đẹp cho chủ thể của nó.

Bộ phim tài liệu cũng khám phá báo cáo năm 2023 của Hersh cáo buộc rằng Hoa Kỳ và Na Uy chịu trách nhiệm về vụ phá hoại đường ống Nord Stream. Mặc dù câu chuyện này đã gặp phải sự hoài nghi rộng rãi từ báo chí chính thống và bị mâu thuẫn bởi các cuộc điều tra của Đức chỉ ra một nhóm thân Ukraine, bộ phim trình bày nó như bằng chứng cho việc Hersh tiếp tục từ chối chấp nhận “hồ sơ chính thức như chân lý”. Các nhà làm phim không nhất thiết xác nhận tính xác thực của tuyên bố về Nord Stream, nhưng họ sử dụng nó để minh họa cho “con đường chiến tranh” bền bỉ của Hersh chống lại giới cầm quyền. Nó đặt ra câu hỏi khó chịu rằng liệu Hersh có phải là một kẻ “lập dị” hay ông đơn giản là người duy nhất đủ dũng cảm để đặt những câu hỏi mà không ai khác dám chạm vào.

Sự đón nhận của giới phê bình: Tấm gương phản chiếu truyền thông

Kể từ khi ra mắt, Che đậy đã phân cực các nhà phê bình theo cách phản ánh bản chất phân cực của chính chủ thể nó. Nhiều người đã ca ngợi nó là một bộ phim tài liệu “cấp bách và cần thiết”, khen ngợi “bức chân dung nghiêm ngặt về việc nói lên sự thật” và khả năng nắm bắt “sự ám ảnh” của quá trình điều tra. Các bài đánh giá trao cho bộ phim một đánh giá tinh tế, làm nổi bật thành công của nó như một “bức chân dung hành vi” trong khi lưu ý rằng nó có thể không đạt đến “đỉnh cao phê bình” như kiệt tác All the Beauty and the Bloodshed của Poitras.

Tạp chí Time nhấn mạnh tầm quan trọng văn hóa của bộ phim, lưu ý rằng trong một kỷ nguyên mà các nhà báo bị bôi nhọ và khái niệm sự thật bị tấn công, Che đậy đóng vai trò như một lời nhắc nhở quan trọng về “vai trò thiết yếu mà báo chí điều tra mạnh mẽ đóng góp cho một nền dân chủ”. Các nhà phê bình khác nhận thấy bộ phim là một “tác phẩm khó xem” do sự miêu tả không nao núng về bạo lực thể chế, nhưng cuối cùng vẫn khuyến nghị nó như một tác phẩm cần phải xem. Sự khác biệt về quan điểm liên quan đến các báo cáo cuối sự nghiệp của Hersh phản ánh cuộc tranh luận rộng lớn hơn trong cộng đồng báo chí về sự cân bằng giữa quyền tiếp cận và xác minh, cũng như những nguy hiểm của việc dựa vào các nguồn ẩn danh trong thời đại thông tin sai lệch.

Kẻ phá đám tại bữa tiệc

Trong phân tích cuối cùng, Che đậy trình bày Seymour Hersh như một “kẻ phá đám tại bữa tiệc vườn” vĩnh cửu—vị khách không mời mà đến từ chối tuân thủ những hư cấu lịch thiệp của giới tinh hoa Washington. Bộ phim lập luận rằng vai trò này không chỉ là một thói quen cá nhân, mà là một sự cần thiết của dân chủ. Trong một hệ thống mà quyền lực tự nhiên tìm cách che chắn bản thân khỏi sự giám sát, thuốc giải độc duy nhất là một nhà báo sẵn sàng thô lỗ, gay gắt và không ngừng nghỉ.

Bộ phim tài liệu để lại cho người xem một cảm giác sâu sắc về sự mong manh của sự thật. Hersh, bao quanh bởi những tàn dư của một đời làm báo, vẫn tiếp tục làm việc, xuất bản những phát hiện của mình trên Substack vì những người gác cổng truyền thống của truyền thông đã trở nên cảnh giác với các phương pháp của ông. Bộ phim kết thúc không phải bằng một vòng đua chiến thắng, mà bằng một dấu hỏi. Ai sẽ tiếp quản ngọn đuốc khi Hersh ra đi? Trong thời đại hợp nhất doanh nghiệp và các dòng tin tức thuật toán, liệu còn chỗ cho con sói đơn độc sẵn sàng dành nhiều tháng để theo đuổi một manh mối có thể chẳng đi đến đâu?

Hệ quả toàn cầu của sự miễn trừ trừng phạt kiểu Mỹ

Mặc dù Che đậy bắt rễ sâu trong các chi tiết cụ thể của lịch sử Mỹ, sự cộng hưởng của nó mang tính toàn cầu. Bộ phim khắc họa Hoa Kỳ như một cường quốc đế quốc mà các “chu kỳ miễn trừ trừng phạt” nội bộ của nó gây ra những hậu quả tàn khốc cho phần còn lại của thế giới. Từ những ngôi làng ở Việt Nam đến các đường ống dẫn khí ở Biển Baltic, bộ phim tài liệu lập bản đồ dấu chân của quyền lực Mỹ và sự im lặng thường theo sau việc triển khai nó.

Việc phát hành bộ phim trên một nền tảng phát trực tuyến toàn cầu đảm bảo rằng lời chỉ trích này sẽ được lắng nghe ở hơn 190 quốc gia. Điều này rất quan trọng, vì nó cho phép khán giả quốc tế chứng kiến một sự phê bình nội bộ về quyền lực Mỹ bởi chính các nhà làm phim Mỹ. Nó thách thức câu chuyện đơn điệu về lòng nhân từ của Hoa Kỳ thường được chiếu ra nước ngoài, thay vào đó cung cấp một cái nhìn sắc thái, đau đớn về một quốc gia đang vật lộn với lương tâm của chính mình.

Tương lai của loại hình này

Đối với Laura Poitras, Che đậy đại diện cho sự tiếp nối dự án kéo dài suốt sự nghiệp của bà nhằm ghi lại những lạm dụng của thế giới hậu 11/9. Bằng cách hướng ống kính vào Hersh, bà đang thừa nhận món nợ ân tình đối với thế hệ nhà báo đã mở đường cho công việc của chính bà. Bộ phim gợi ý rằng ngọn đuốc đã được chuyển giao, không chỉ cho các nhà báo khác, mà còn cho các nhà làm phim tài liệu, những người đang ngày càng lấp đầy khoảng trống do sự suy giảm của báo chí điều tra truyền thống để lại.

“Cỗ máy” của bộ phim—công tác biên tập, thiết kế âm thanh, nghiên cứu lưu trữ—chứng minh rằng bản thân hình thức phim tài liệu đã trở thành một phương tiện chính để nói lên sự thật. Khi các tờ báo thu hẹp và ngân sách bị cắt giảm, những bộ phim như Che đậy cung cấp thời gian, nguồn lực và nền tảng cần thiết để kể những câu chuyện phức tạp, khó khăn. Đó là một lời nhắc nhở rằng trong cuộc chiến giành lịch sử, máy quay cũng là một vũ khí mạnh mẽ như cây bút.

Lời kêu gọi làm chứng

Che đậy là một bộ phim đòi hỏi cao. Nó yêu cầu khán giả phải ngồi lại với những sự thật không thoải mái, chứng kiến những hậu quả khủng khiếp từ hành động của chính phủ họ, và đặt câu hỏi về những câu chuyện mà họ được truyền thông chính thống nhồi nhét. Đây là một bộ phim từ chối đưa ra những câu trả lời dễ dàng hay những giải pháp an ủi. Thay vào đó, nó đưa ra ví dụ về Seymour Hersh: một người đàn ông, bất chấp những khiếm khuyết và sai lầm của mình, chưa bao giờ ngừng đào bới.

Khi phần danh đề hiện lên, người xem bị bỏ lại với hình ảnh văn phòng “cỗ máy thời gian”, những chồng giấy tờ, và người đàn ông già vẫn đang nghe điện thoại, vẫn đang theo đuổi câu chuyện. Đó là một hình ảnh mạnh mẽ, bền bỉ của sự kháng cự. Trong một thế giới mà sự thật liên tục bị bao vây, Che đậy khẳng định rằng cách duy nhất để chống trả là không bao giờ ngừng đặt câu hỏi, không bao giờ tin vào câu chuyện chính thức, và luôn luôn, luôn luôn đi theo dòng tiền.

Đối với những ai sẵn sàng bước xuống hang thỏ của những bí mật và dối trá này, Che đậy đã có sẵn cho khán giả toàn cầu thông qua Netflix bắt đầu từ hôm nay.

ĐƯỢC GẮN THẺ:
Chia sẻ bài viết này
Để lại bình luận

Để Lại Bình Luận

Your email address will not be published. Required fields are marked *