Hai Cuộc Đời Của Colin Farrell: Từ “Gã Trai Hư” Hollywood Đến Bậc Thầy Diễn Xuất

Hành trình lột xác của một trong những ngôi sao hấp dẫn nhất điện ảnh, được rèn giũa bởi sự tỉnh táo, thiên chức làm cha và hành trình trở về cội nguồn, đỉnh cao là vai diễn Penguin trứ danh tại Gotham.

Colin Farrell in Ballad of a Small Player (2025)
Molly Se-kyung
Molly Se-kyung
Molly Se-kyung là một tiểu thuyết gia và nhà phê bình phim ảnh và truyền hình. Cô ấy cũng phụ trách các chuyên mục về phong...

Sự Trị Vì Của Penguin

Trong đền đài vinh danh những màn lột xác của điện ảnh, hiếm có sự biến hóa nào lại hoàn toàn, đáng kinh ngạc và được giới phê bình ca ngợi nhiều như cách Colin Farrell “biến mất” vào nhân vật Oswald “Oz” Cobb.

Lần đầu tiên xuất hiện với tư cách là một tay xã hội đen cấp trung đầy sẹo, gầm gừ trong phim The Batman (2022) của Matt Reeves, Penguin của Farrell đã là một đẳng cấp thượng thừa về tạo hình nhân vật. Dù bị chôn vùi dưới nhiều lớp hóa trang giả, nhân vật này vẫn toát lên một mối đe dọa hữu hình và một tham vọng bị tổn thương.

Nhưng phải đến mini-series năm 2024 của HBO, Gã Chim Cánh Cụt (The Penguin), màn trình diễn này mới từ một vai phụ xuất sắc vươn lên thành một chiến thắng định hình sự nghiệp. Bộ trường thiên tội phạm dài tám tiếng, kể về hành trình trỗi dậy đẫm máu của Oz trong khoảng trống quyền lực tại Gotham thời hậu Falcone, đã trở thành một sự kiện văn hóa, được so sánh với các huyền thoại khác của HBO như Gia Tộc Soprano (The Sopranos).

Diễn xuất của Farrell là trọng tâm hút mọi sự chú ý của thế giới này. Đó là một màn trình diễn điên cuồng, bung hết sức lực, và là sự lột xác hoang dại nhất của anh cho đến nay. Với chất giọng khàn đặc như thủy tinh vỡ, dáng đi lạch bạch và một khuôn mặt bị biến đổi đến mức không thể nhận ra, anh đã phác họa nên một chân dung vừa đáng thương vừa đáng sợ. Giới phê bình mô tả ông trông như thể “James Gandolfini nuốt chửng James Cagney, rồi trong thời gian dưỡng bệnh, ông ta cày hết tất cả các bộ phim của Robert De Niro”.

Đây không chỉ là một sự hóa trang; đó là một sự nhập thể.

Mặc dù bị tước đi cặp lông mày trứ danh đầy biểu cảm của mình, anh đã sửDụng toàn bộ cái đầu, cơ thể và giọng nói để truyền tải nhân vật, tạo ra một màn trình diễn mang tính biến đổi thực sự. Giới phê bình và khán giả đồng loạt ca ngợi, công nhận trình độ nghệ thuật sâu sắc cần có để truyền tải một đời sống nội tâm phong phú như vậy qua một lớp mặt nạ silicone và hóa trang. Ngành công nghiệp cũng đồng tình, trao cho anh giải Quả Cầu Vàng và Giải thưởng của Hiệp hội Diễn viên Màn ảnh (SAG) cho vai diễn này, khẳng định đây là một thành tựu vĩ đại trong một sự nghiệp vốn đã đầy rẫy những ngã rẽ đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, thành công này còn hơn cả một giải thưởng khác dành cho một diễn viên tài năng. Nó đại diện cho sự tổng hòa hoàn hảo của hai giai đoạn riêng biệt trong sự nghiệp của anh. Vai diễn này nằm trong một thương hiệu bom tấn khổng lồ, đầy tiềm năng thương mại, gợi nhớ đến cỗ máy Hollywood đã từng đưa anh lên đỉnh cao. Nhưng bản thân màn trình diễn lại là một tác phẩm nội tâm sâu sắc, tinh tế và đầy biến hóa, thứ mà anh đã mài giũa suốt một thập kỷ lang thang trong “vùng đất hoang dã” của điện ảnh độc lập.

Penguin không phải là một sự trở lại; đó là một sự đơm hoa kết trái. Đó là điểm đến của một hành trình dài, thường xuyên nguy hiểm, đã đưa một chàng trai trẻ táo tợn từ Dublin, phóng anh lên đỉnh cao danh vọng toàn cầu, chứng kiến anh gần như tự thiêu rụi, và rồi theo dõi quá trình anh kiên nhẫn tái tạo lại bản thân, từng mảnh một, để trở thành một trong những diễn viên được kính trọng nhất thế hệ của mình. Để hiểu được bậc thầy của Gotham, trước hết phải hiểu về chàng trai đến từ Castleknock.

Chàng Trai Từ Castleknock

Colin James Farrell sinh ngày 31 tháng 5 năm 1976 tại Castleknock, một vùng ngoại ô của Dublin, Ireland. Cuộc sống ban đầu của anh gắn liền với một loại “trình diễn” khác: bóng đá. Cha anh, Eamon, và chú anh, Tommy Farrell, đều là những cầu thủ nổi tiếng của Shamrock Rovers FC, một trong những câu lạc bộ lừng lẫy nhất Ireland. Đã có lúc, Colin dường như được định sẵn sẽ nối nghiệp, khi anh chơi cho một đội bóng địa phương do cha mình quản lý.

Nhưng một con đường khác bắt đầu vẫy gọi anh, hé lộ một khuôn mẫu sớm hình thành: từ chối những kỳ vọng định sẵn để theo đuổi một đam mê bản năng và cá nhân hơn.

Con đường học vấn chính quy của anh tại Trường Quốc gia St. Brigid và trường Castleknock College danh tiếng được đánh dấu bằng bản tính nổi loạn. Anh là một tâm hồn bồn chồn, thích thử thách các giới hạn hơn là tuân thủ học thuật, một đặc điểm lên đến đỉnh điểm khi anh bị đuổi học ở tuổi 17 vì đấm một giám thị. Cùng thời gian đó, anh đã thử giọng không thành công cho ban nhạc nam Ireland Boyzone, một con đường nổi tiếng thông thường khác nhưng cũng không phải dành cho anh.

Ngọn lửa thực sự không được thắp lên trên sân cỏ hay sân khấu, mà trong một rạp chiếu phim tối om. Màn trình diễn của Henry Thomas trong bộ phim E.T. – Cậu Bé Ngoài Hành Tinh (E.T. the Extra-Terrestrial) của Steven Spielberg đã khiến anh rơi lệ và gieo một hạt mầm: diễn xuất mới là tương lai của anh.

Với sự khuyến khích của anh trai, anh đăng ký vào Trường Kịch nghệ Gaiety danh tiếng, Trường Sân khấu Quốc gia của Ireland, nơi có các cựu sinh viên tài năng như Aidan Turner và Olivia Wilde. Tuy nhiên, một lần nữa, anh lại từ bỏ con đường chính thức, định sẵn. Trước khi hoàn thành chương trình học, anh đã được chọn vào vai kẻ gây rối quyến rũ Danny Byrne trong bộ phim truyền hình nổi tiếng của BBC Ballykissangel. Trong hai mùa, từ 1998 đến 1999, anh đóng vai “gã trai hư Dublin”, vai diễn mang lại cho anh sự công nhận thực sự đầu tiên và là bệ phóng quan trọng.

Quyết định bỏ học một trường danh tiếng để nắm lấy cơ hội thực tế không chỉ là một may mắn; đó là minh chứng lớn đầu tiên cho xu hướng kéo dài suốt sự nghiệp của anh: tin vào bản năng hơn là công thức, học bằng cách làm hơn là bằng cách học. Bản năng này, dù tốt hay xấu, đã sớm đưa anh vượt Đại Tây Dương và đi thẳng vào trái tim Hollywood.

Hoàng Tử Mới Của Hollywood: “Ẩn Số” Từ Trại Hổ

Farrell tiến vào Hollywood một cách phi truyền thống nhưng bùng nổ. Sau khi ra mắt trong nỗ lực đạo diễn đầu tay đầy ám ảnh của Tim Roth, The War Zone (1999) và một vai diễn cùng Kevin Spacey trong Tội Phạm Siêu Đẳng (Ordinary Decent Criminal) (2000), anh đã có một buổi thử vai làm thay đổi cuộc đời mình.

Đạo diễn Joel Schumacher đang tuyển diễn viên cho Trại Hổ (Tigerland), một bộ phim chính kịch gai góc, kinh phí thấp về những người lính Mỹ tập luyện cho Việt Nam vào năm 1971. Farrell, một diễn viên Ireland hoàn toàn vô danh, bước vào buổi thử vai ở London và, chỉ dựa trên “sức hút bất cần” của mình, đã được yêu cầu quay lại. Anh tự quay cảnh mình nói giọng Texas sau khi uống vài vại bia và gửi nó cho Schumacher, người đã ngay lập tức chọn anh vào vai chính, Binh nhì nổi loạn Roland Bozz.

Bộ phim, phát hành năm 2000, là một thảm họa thương mại, chỉ thu về vỏn vẹn 140.000 đô la so với kinh phí 10 triệu đô la. Theo bất kỳ thước đo thông thường nào, đó là một thất bại. Nhưng ở Hollywood, sự bàn tán (buzz) đôi khi lại là một loại tiền tệ có giá trị hơn cả doanh thu phòng vé.

Về mặt phê bình, Trại Hổ là một hiện tượng, và những lời khen ngợi gần như hoàn toàn tập trung vào nam chính đầy lôi cuốn của nó. Các nhà phê bình bị cuốn hút bởi màn trình diễn của Farrell, gọi anh là “hấp dẫn”, “lôi cuốn” và “mãnh liệt”; anh ngay lập tức được dán nhãn “Ngôi sao đáng chờ đợi” (One to Watch), “Hiện tượng mới” (Next Big Thing). Trong vai Bozz phóng túng, Farrell là “một kỳ quan đáng chiêm ngưỡng”, thể hiện một phong thái tự tin ngạo nghễ và một màn trình diễn có chiều sâu cảm xúc rộng, đốt cháy hình ảnh của anh vào ý thức của các nhà phê bình.

Sự ngưỡng mộ này của giới phê bình đã tạo ra một cơn sốt trong ngành. Hollywood vận hành dựa trên nỗi sợ hãi bị bỏ lỡ (FOMO), và không có hãng phim nào muốn trở thành kẻ đã bỏ qua ngôi sao lớn tiếp theo. Như chính Farrell sau này thừa nhận, anh đã hưởng lợi từ một hệ thống mà ở đó, các giám đốc điều hành, khi nghe nói điều gì đó đang “hot”, sẽ đổ xô vào.

Sự cường điệu trong ngành này đã tạo ra một lời tiên tri tự ứng nghiệm. Trước khi có một bộ phim ăn khách nào, anh đã được mời những vai chính. Mặc dù hai bộ phim tiếp theo của anh, phim miền Tây Những Kẻ Ngoài Vòng Pháp Luật (American Outlaws) (2001) và phim chiến tranh Cuộc Chiến Của Hart (Hart’s War) (2002), cũng là những thất vọng về mặt thương mại, nhưng đà tiến của anh là không thể ngăn cản.

Bước đột phá thực sự đến vào năm 2002 khi anh được chọn đóng cùng siêu sao điện ảnh lớn nhất thế giới, Tom Cruise, trong bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng Bản Báo Cáo Thiểu Số (Minority Report) của Steven Spielberg. Vai diễn đặc vụ Danny Witwer đầy tham vọng và đối đầu của Bộ Tư pháp đã bị Matt Damon từ chối, nhưng Farrell đã nắm lấy cơ hội và đứng vững trước Cruise, chứng minh rằng anh có đủ sức hút trên màn ảnh để làm chủ sân khấu toàn cầu. Vào vai Witwer tự mãn và vênh váo, Farrell đã trở thành nhân vật phản diện hoàn hảo của bộ phim, một kẻ quan liêu nóng nảy tìm cách đạp lên bất cứ ai để leo lên nấc thang tiếp theo. Bộ phim là một thành công lớn về mặt phê bình và thương mại, thu về hơn 358 triệu đô la trên toàn thế giới và củng cố vị thế của Farrell như một nam chính thực thụ.

Các cánh cửa đã mở toang. Trong một giai đoạn bùng nổ từ 2002 đến 2003, anh đóng vai chính trong một loạt các bộ phim ăn khách củng cố sức hút phòng vé của mình: phim kinh dị ngột ngạt Bốt Điện Thoại (Phone Booth) của Schumacher, phim chính kịch về CIA Bài Kiểm Tra (The Recruit) đóng cùng Al Pacino, và phim hành động S.W.A.T. cùng Samuel L. Jackson. Anh cũng để lại ấn tượng đáng nhớ khi vào vai phản diện Bullseye trong Hiệp Sĩ Mù (Daredevil) (2003).

Chưa đầy ba năm, một diễn viên vô danh từng đóng chính trong một bộ phim thất bại về doanh thu đã trở thành một trong những ngôi sao được săn đón nhất thế giới. Danh tiếng của anh đã được tạo ra bởi sự cường điệu của ngành công nghiệp trước khi được chứng minh tại phòng vé, một quỹ đạo cổ điển của Hollywood đã đặt một áp lực gần như không thể chịu đựng nổi lên đôi vai trẻ của anh.

Cái Giá Phải Trả Của Một Thế Giới Quay Cuồng

Sự trỗi dậy nhanh chóng lên đỉnh danh vọng đi kèm với một cái giá cá nhân đắt đỏ. Khi cuộc sống nghề nghiệp của anh bùng nổ, cuộc sống riêng tư của anh rơi vào một vòng xoáy hỗn loạn, trở thành món mồi béo bở cho các tờ báo lá cải trên toàn thế giới.

Farrell hoàn toàn đón nhận hình mẫu “gã trai hư” mà giới truyền thông đã gán cho anh. Với áo khoác da, điếu thuốc thường trực trên môi và vẻ quyến rũ kiểu lãng tử, anh trở thành gương mặt quen thuộc của các bữa tiệc, nổi tiếng với những trò hề hoang dại và một loạt các mối quanahệ và cuộc tình chớp nhoáng với các ngôi sao như Britney Spears, Lindsay Lohan và Demi Moore.

Hình ảnh này là một con dao hai lưỡi. Một mặt, đó là một thương hiệu có thể bán được, thúc đẩy sự nổi tiếng của anh, khiến anh trở thành cái tên quen thuộc ngay cả bên ngoài các vai diễn điện ảnh. Mặt khác, đó là sự phản ánh chân thực của một người đàn ông đang mất kiểm soát.

Farrell sau này mô tả giai đoạn đó là “điên rồ”, thừa nhận rằng “đầu óc anh quay cuồng” và “không biết chuyện gì đang xảy ra”. Áp lực là vô cùng lớn, và anh đối phó bằng sự thái quá. Anh đã thú nhận rằng mình chìm sâu trong làn sương của nghiện ngập đến mức không nhớ gì về việc quay toàn bộ các bộ phim, bao gồm cả Những Kẻ Ngoài Vòng Pháp Luật.

Mức độ lạm dụng chất kích thích của anh là đáng kinh ngạc. Trong một cuộc phỏng vấn thẳng thắn, anh kể lại lượng tiêu thụ hàng tuần của mình bao gồm 20 viên thuốc lắc, 4 gram cocaine, 6 gram ma túy đá, nửa ounce (khoảng 14g) hashish, nhiều chai rượu whisky và rượu vang, cùng 60 panh (khoảng 34 lít) bia. Theo lời của chính anh, anh đã “say xỉn hoặc phê thuốc trong khoảng 16 năm”, một thói quen bắt đầu khi anh mới 14 tuổi.

Hành vi tự hủy hoại này trùng hợp với một số vai diễn lớn nhất và đòi hỏi khắt khe nhất của anh, bao gồm cả bộ phim sử thi Alexander Đại Đế (Alexander) (2004) của Oliver Stone. Bộ phim, một dự án đồ sộ mà anh đóng vai chính là nhà chinh phục vĩ đại, đã trở thành một thảm họa cả về mặt phê bình lẫn thương mại tại Hoa Kỳ, một thất bại lớn càng làm tăng thêm sự soi xét đối với anh.

Đến năm 2004, anh bắt đầu “trở thành trò cười”. Thương hiệu “gã trai hư” đã giúp anh nổi tiếng đang trở nên độc hại. Những trò hề ngoài màn ảnh của anh bắt đầu làm lu mờ công việc của anh, và với một vài thất bại lớn trong lý lịch, Hollywood bắt đầu gạt anh ra. Hình ảnh mà anh đã tạo ra, anh suy ngẫm sau này, đã mang lại lợi ích cho anh trong một thời gian, nhưng cuối cùng “tất cả bắt đầu sụp đổ xung quanh tôi”. Chính hình ảnh đã định hình nên sự trỗi dậy của anh giờ đây lại đang đe dọa nhấn chìm anh.

Một sự thay đổi không chỉ là cần thiết; đó là vấn đề sống còn, cả về cá nhân lẫn nghề nghiệp.

Một Trạng Thái Khác: Tỉnh Táo, Tình Phụ Tử, và Con Đường Đến Bruges

Bước ngoặt đến vào năm 2005. Sau khi kết thúc quá trình sản xuất bộ phim tội phạm đầy phong cách Chuyên Án Miami (Miami Vice) của Michael Mann, một bộ phim nổi tiếng là khó quay, Farrell đã tự mình vào trại cai nghiện.

Anh trở ra vào năm 2006, lần đầu tiên tỉnh táo trong cuộc đời trưởng thành của mình, một trạng thái mà anh đã duy trì kể từ đó. Nhưng quyết định của anh không chỉ được thúc đẩy bởi sự cần thiết về mặt chuyên môn. Nó được thúc đẩy bởi một mục đích mới, sâu sắc trong cuộc đời anh: thiên chức làm cha.

Năm 2003, Farrell và bạn gái lúc đó của anh, người mẫu Kim Bordenave, chào đón đứa con đầu lòng của họ, một cậu con trai tên là James Padraig Farrell. James sau đó được chẩn đoán mắc hội chứng Angelman, một rối loạn di truyền thần kinh hiếm gặp ảnh hưởng đến sự phátat triển và cần được chăm sóc suốt đời.

Trách nhiệm làm cha của một đứa trẻ có nhu cầu đặc biệt là một sự thay đổi chấn động. Farrell đã nói rõ về tác động của James đối với anh, nói thẳng thắn: “James đã cứu mạng tôi”. Anh biết mình không đủ điều kiện để trở thành người cha mà con trai anh xứng đáng có được. “Thằng bé là một phần lý do lớn khiến tôi đặt chai rượu xuống,” Farrell giải thích, nhận ra rằng lối sống tự hủy hoại của mình không phù hợp với yêu cầu của việc làm cha mẹ. “Điều mà con trai đầu lòng James của tôi đã làm là cho phép tôi quan tâm đến một điều gì đó trên thế giới này khi mà tôi còn không thể tự chăm sóc bản thân mình.”

Sự chuyển đổi cá nhân này trùng hợp với một sự thay đổi nghề nghiệp đầy kịch tính. Những lời đề nghị cho các bộ phim bom tấn kinh phí lớn, vốn đã giảm dần sau một loạt phim không thành công, đã cạn kiệt. Tuy nhiên, sự “giáng cấp” trong sự nghiệp này hóa ra lại là sự kiện giải phóng nhất trong cuộc đời diễn xuất của anh.

Thoát khỏi áp lực phải gánh những bộ phim 100 triệu đô la và sống đúng với hình ảnh ngôi sao được tạo ra, anh buộc phải kết nối lại với nghệ thuật diễn xuất ở mức độ cơ bản nhất. Anh chuyển sang thế giới điện ảnh độc lập, một động thái không chỉ cứu vãn sự nghiệp của anh mà còn định nghĩa lại nó.

Thành quả đầu tiên của chương mới này là bộ phim đầu tay của đạo diễn Martin McDonagh năm 2008, Điệp Viên Bị Bỏ Rơi (In Bruges). Farrell được chọn vào vai Ray, một sát thủ tập sự bị dằn vặt bởi tội lỗi sau khi một công việc gặp sai sót khủng khiếp, được gửi đến ẩn náu tại thành phố Bruges đẹp như tranh vẽ của Bỉ. Vai diễn một người đàn ông vật lộn với một sai lầm khủng khiếp, tìm kiếm sự cứu rỗi trong khi chìm đắm trong sự hài hước đen tối, tục tĩu, đã tạo được tiếng vang sâu sắc. Nó cho phép anh trút bỏ lớp vỏ của người hùng hành động Hollywood và thể hiện sự mong manh và duyên hài mà phần lớn chưa được khai thác.

Bộ phim là một kiệt tác phê bình, và màn trình diễn của Farrell được ca ngợi là một sự khám phá, di chuyển hoàn hảo từ chủ nghĩa khoái lạc thông thái sang nỗi tuyệt vọng kinh hoàng. Nó đã mang về cho anh giải Quả Cầu Vàng đầu tiên cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, một sự xác nhận mạnh mẽ rằng con đường mới của anh là đúng đắn. Thất bại tưởng chừng như mất đi vị thế bom tấn của mình, nghịch lý thay, lại dẫn thẳng đến thành công nghệ thuật lớn nhất của anh.

Colin Farrell, ngôi sao điện ảnh, đã biến mất. Thay vào đó, Colin Farrell, người diễn viên, đã xuất hiện.

Tấm Toan Của Một Diễn Viên Thực Lực

Thập kỷ sau Điệp Viên Bị Bỏ Rơi chứng kiến Farrell tỉ mỉ xây dựng lại sự nghiệp của mình, không phải bằng cách chạy theo danh vọng, mà bằng cách theo đuổi những vai diễn thử thách và những đạo diễn có tầm nhìn. Anh trở thành một cộng tác viên được săn đón của một số tiếng nói đặc biệt nhất trong điện ảnh độc lập, liên tục chọn những vai diễn phá vỡ hình ảnh ngôi sao của chính mình và đẩy anh vào những lãnh địa không thoải mái, mang tính lột xác.

Một dấu ấn quan trọng trong phong cách ngày càng phát triển của anh là trí thông minh và sự tinh tế, đặc biệt là khả năng “diễn ngược” (playing against) — thể hiện một nhân vật đang cố gắng không bộc lộ cảm xúc, từ đó tạo ra một sự căng thẳng nội tâm mạnh mẽ và chân thực.

Sự hợp tác của anh với Martin McDonagh trở thành một trong những mối quan hệ hiệu quả nhất trong sự nghiệp của anh. Họ tái hợp trong bộ phim hài tội phạm Bảy Gã Tâm Thần (Seven Psychopaths) (2012), nơi Farrell đóng vai Marty, một kẻ “bình thường” hoang mang giữa một dàn diễn viên điên loạn, thể hiện bản năng hài hước khéo léo của mình. Là một nhà biên kịch nghiện rượu bị cuốn vào các trò hề tội phạm của bạn mình, Farrell đóng vai trò là tiếng nói lý trí vui nhộn, căng thẳng, chứng tỏ khả năng đóng vai một người bình thường cũng thành thạo như việc truyền tải những câu thoại đặc trưng của McDonagh.

Bộ phim thứ ba của họ cùng nhau, Bóng Ma Đảo Inisherin (The Banshees of Inisherin) (2022), là một thành tựu đỉnh cao. Trong vai Pádraic Súilleabháin, một người đàn ông đơn giản, tốt bụng bị tàn phá bởi sự kết thúc đột ngột của một tình bạn, Farrell đã mang đến một màn trình diễn đầy bi thương. Vai diễn này là sự đảo ngược hoàn toàn hình mẫu “gã trai hư” nguy hiểm đã từng định hình anh, và nó đã mang về cho anh sự hoan nghênh toàn cầu, giải Quả Cầu Vàng thứ hai, giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Venice và đề cử Giải Oscar đầu tiên trong sự nghiệp.

Anh cũng tạo dựng một mối quan hệ hợp tác quan trọng không kém với đạo diễn người Hy Lạp Yorgos Lanthimos, một đạo diễn nổi tiếng với phong cách lạnh lùng, phi lý. Với Con Tôm Hùm (The Lobster) (2015), Farrell đã tăng 40 pound (khoảng 18kg) để vào vai một người đàn ông bụng phệ, cô đơn trong một xã hội loạn lạc nơi những người độc thân bị biến thành động vật, một vai diễn đã mang về cho anh một đề cử Quả Cầu Vàng khác. Anh tiếp tục với Sát Lộc Thần (The Killing of a Sacred Deer) (2017), đóng vai một bác sĩ phẫu thuật thành đạt có cuộc sống hoàn hảo bị phá vỡ bởi một lời nguyền. Màn trình diễn của anh cố tình lạnh lùng, vô cảm và tước bỏ mọi sức hấp dẫn, một minh chứng rõ ràng cho cam kết của anh trong việc phục vụ tầm nhìn độc đáo của đạo diễn. Trong những vai diễn được kiểm soát cao độ này, anh được yêu cầu giảm mức độ biểu diễn xuống mức tối thiểu tuyệt đối, sử dụng những cái nháy mắt tinh tế nhất của cặp lông mày biểu cảm để thể hiện sự đau khổ ngày càng tăng.

Khi chọn những vai diễn này, Farrell đã tích cực phá bỏ chính hình ảnh mà Hollywood đã xây dựng cho anh. Anh sử dụng vẻ ngoài điển trai và sự quyến rũ thông thường của mình như những công cụ để bị lật đổ, khám phá các chủ đề về nam tính, sự cô đơn và sự phi lý của xã hội bằng cách xóa bỏ sự phù phiếm của bản thân.

Phạm vi của anh rất rộng và đa dạng. Anh không thể nhận ra trong vai một ông sếp hói đầu, nghiện cocaine, chải tóc lưa thưa trong bộ phim hài Những Ông Sếp Khó Chịu (Horrible Bosses) (2011), một ma cà rồng đáng sợ trong bộ phim làm lại Bóng Đêm Ghê Rợn (Fright Night) (2011), và mang đến những vai phụ mạnh mẽ trong các bộ phim của các đạo diễn nổi tiếng như Sofia Coppola (Những Kẻ Khát Tình) và Steve McQueen (Hội Quả Phụ).

Anh đã chuyển đổi thành công từ một nam chính được định hình bởi hình ảnh của mình sang một diễn viên thực lực được định hình bởi sự linh hoạt của mình.

Sứ Mệnh Của Một Người Cha: Quỹ Colin Farrell

Trong khi cuộc sống nghề nghiệp của anh đang trải qua một sự đổi mới nghệ thuật sâu sắc, cuộc sống cá nhân của anh đã tìm thấy một ý nghĩa mới, sâu sắc hơn. Farrell là một người cha tận tụy với hai con trai của mình, James, hiện 22 tuổi, và Henry Tadeusz, 16 tuổi (người mà anh có chung với bạn diễn trong phim Ondine, Alicja Bachleda-Curuś). Anh thường gọi họ là “tình yêu của đời tôi”, và rõ ràng vai trò làm cha là vai trò mà anh trân trọng nhất.

Hành trình của anh với James đặc biệt có ý nghĩa thay đổi. Anh đã nói một cách xúc động về nguồn cảm hứng mà anh có được từ lòng dũng cảm và sự chăm chỉ của con trai mình trong việc vượt qua những thách thức của hội chứng Angelman.

Trải nghiệm cá nhân sâu sắc này đã làm sáng tỏ một lỗ hổng nghiêm trọng trong hệ thống hỗ trợ xã hội. Farrell phát hiện ra rằng, khi những người khuyết tật trí tuệ bước sang tuổi 21, nhiều chương trình giáo dục và được nhà nước tài trợ mà họ dựa vào sẽ biến mất, khiến họ và gia đình phải đối mặt với một “vực thẳm” về dịch vụ.

Để đáp lại, anh đã thành lập Quỹ Colin Farrell (The Colin Farrell Foundation) vào năm 2024. Sứ mệnh của quỹ là cung cấp hỗ trợ cho các cá nhân và gia đình sống chung với khuyết tật trí tuệ khi họ bước vào tuổi trưởng thành. Đó là sự áp dụng trực tiếp, thực tế của những bài học anh học được qua quá trình hồi phục và làm cha của mình.

Quỹ tập trung vào các lĩnh vực quan trọng như tạo ra nhà ở và các chương trình ban ngày dễ tiếp cận, hỗ trợ lực lượng Chuyên gia Hỗ trợ Trực tiếp, và vận động thay đổi chính sách để đảm bảo nguồn tài trợ tốt hơn và nhất quán hơn. Một trong những sáng kiến quan trọng của nó, Trại Solas (Camp Solas) — solas trong tiếng Ireland có nghĩa là ‘ánh sáng’ — là một kỳ nghỉ dưỡng được thiết kế để mang đến cho những người chăm sóc và con cái của họ một không gian để kết nối và hỗ trợ.

Công việc từ thiện này không phải là một nỗ lực xa rời của người nổi tiếng; đó là sự mở rộng hợp lý của quá trình chuyển đổi cá nhân của anh. Từng được cứu rỗi bởi nhu cầu chăm sóc người khác ngoài bản thân, giờ đây anh đang nỗ lực xây dựng các hệ thống hỗ trợ mà anh biết là vô cùng cần thiết cho cả một cộng đồng. Sự ủng hộ của anh là một hành động của tình phụ tử, được mở rộng quy mô để giải quyết một thách thức mang tính hệ thống, sinh ra từ nỗi sợ hãi mà mọi bậc cha mẹ của một đứa trẻ có nhu cầu đặc biệt phải đối mặt: “Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta không còn nữa?”.

Một Vòng Tròn Trọn Vẹn: Bậc Thầy Của Gotham

Ngày nay, Colin Farrell đứng như một trong những nhân vật được kính trọng và hấp dẫn nhất của Hollywood. Màn trình diễn chiến thắng của anh trong vai Penguin đánh dấu một khoảnh khắc trọn vẹn, sự hội tụ của hai con đường đã định hình sự nghiệp của anh. Anh một lần nữa trở thành trung tâm của một hiện tượng văn hóa lớn, nhưng lần này, anh ở đó không phải vì sự nổi tiếng, mà vì tài năng của mình.

Hình ảnh trước công chúng của anh đã phát triển từ một kẻ khó lường, hay thay đổi thành một người giống như một “lão làng” đáng kính — một nghệ sĩ trầm ngâm, vững chãi, người được tạp chí Time vinh danh là một trong 100 người có ảnh hưởng nhất thế giới vào năm 2023.

Anh tiếp cận công việc của mình với một góc nhìn mới. Anh đã nói rằng anh yêu diễn xuất hơn bao giờ hết, nhưng nó cũng “có ý nghĩa ít hơn với tôi theo một cách kỳ lạ”, sự tập trung của anh giờ đây vững chắc vào cuộc sống của một người đàn ông và một người cha. “Đầu tiên là gia đình, các con tôi, sau đó mới đến công việc,” anh đã nêu rõ, một sự rõ ràng về các ưu tiên của mình.

Các dự án sắp tới của anh, bao gồm A Big Bold Beautiful Journey với Margot Robbie và Ballad of a Small Player cho Netflix, phản ánh cam kết tiếp tục của anh trong việc thực hiện các dự án độc đáo với các nhà làm phim thú vị, một sự khác biệt xa so với việc theo đuổi các thương hiệu nhượng quyền của những năm đầu sự nghiệp.

Câu chuyện của Colin Farrell là một trong những câu chuyện đáng chú ý nhất của Hollywood về sự chuộc lỗi và tìm lại chính mình. Đó là một câu chuyện về một người đàn ông đã được trao quá nhiều, quá sớm, người đã lạc lối trong ánh hào quang chói lòa của sự chú ý, và suýt mất tất cả.

Nhưng thông qua các lực lượng níu giữ của sự tỉnh táo và tình phụ tử, anh đã tìm được đường trở về — không phải nơi anh đã từng ở, mà là một nơi nào đó mới mẻ. Anh đã xé bỏ hình ảnh của một ngôi sao điện ảnh để tiết lộ tâm hồn của một diễn viên, đánh đổi sự hỗn loạn của danh vọng để lấy công việc thầm lặng, tận tụy cho nghề của mình và tình yêu sâu sắc dành cho gia đình.

Hai cuộc đời của Colin Farrell cuối cùng đã hòa làm một, và kết quả là một nghệ sĩ đang ở đỉnh cao tuyệt đối của mình.

Colin Farrell
Colin Farrell in The Penguin (2024)
ĐƯỢC GẮN THẺ:
Chia sẻ bài viết này
Để lại bình luận

Để Lại Bình Luận

Your email address will not be published. Required fields are marked *