Octoberman trở lại với Chutes, một album thứ bảy gọn ghẽ, ấm sắc trên nhãn Ishmalia Records, coi hơi thở, tiếng rít của băng và âm phòng không phải khiếm khuyết mà là các cấu kiện của kiến trúc âm nhạc. Do Jarrett Bartlett sản xuất cùng thủ lĩnh Marc Morrissette, dự án ưu tiên sự hiện diện hơn là đánh bóng: các bản thu lõi được ghi “sống” lên băng hai inch tại Little Bullhorn Studios ở Ottawa—không click, không màn hình—rồi chỉ thêm tối thiểu overdub trong các home studio khắp Ontario. Lựa chọn ấy tạo nên những phần trình tấu “tỉ lệ người”, nơi rubato vi mô, độ tàn âm của chũm chọe và hạt âm trong giọng Morrissette trở thành mốc kể chuyện.
Về ca từ, Chutes đan hai mạch bổ trợ nhau. Một mạch trở lại các tiểu cảnh ngôi thứ ba được cứu từ những bản demo cũ trên ổ cứng—những truyện cực ngắn đưa lên giai điệu, tinh ý với cử chỉ và thời tiết. Mạch kia mang sắc thái tự sự, viết trong dư chấn dài của một mất mát gia đình và dõi theo cách nỗi sợ, sự dịu dàng và sức bền lắng lại trong đời thường. Góc nhìn kép ấy cho phép đọc ký ức từ cả hai phía: như thứ được quan sát từ xa và như cảm giác in trong thân thể. Các ca khúc tránh bi kịch hóa; chúng tiến về phía trước bằng sự thẳng thắn tiết chế, tin vào khả năng người nghe tự nối các điểm.
Bộ khung—Morrissette (guitar, vocal, synth), Marshall Bureau (trống, vibraphone), Tavo Diez de Bonilla (bass, vocal), J.J. Ipsen (guitar) và Annelise Noronha (accordion, banjo, guitar, bè)—tựa vào hóa học “thu trực tiếp trong phòng thu” đề cao tương tác hơn tô điểm. Lớp màn vibraphone và những drone từ accordion mở rộng phổ âm mà không nén chặt phối khí; banjo xuất hiện như một chất liệu hơn là một chữ ký phong cách—sợi chỉ giàu nhịp tính khâu những đường guitar lại với nhau. Kỹ thuật của Bartlett giữ nguyên mép cạnh: các transient có chỗ nở bung, tiếng bass gợi cảm giác gỗ và giàu cộng hưởng, còn bản mix thì cưỡng lại cám dỗ “loudness tối đa” để bảo toàn độ động.
Quãng đường dài của Octoberman từng gợi nhiều so sánh—chiaroscuro ca từ của Sparklehorse, đường giai điệu phóng khoáng kiểu Stephen Malkmus, nỗi u hoài sáng láng của một Elliott Smith “nắng” hơn. Chutes trân trọng những họ hàng đó nhưng vẫn vang lên không lẫn vào đâu: giai điệu như lời trò chuyện nằm trên những cây guitar leng keng; khúc ngoặt hòa âm khi đã tới thì thấy như đương nhiên; hook bước vào khẽ khàng rồi bám trụ. Đó là thứ âm nhạc tin vào nhịp điệu lặp và tỷ lệ, đổi lấy tính bền vững thay cho phô trương.
Bối cảnh quan trọng với một tập thể xây danh tiếng bằng sự lắng đọng chứ không bằng những rẽ ngoặt đột ngột. Danh mục của Octoberman đã đưa ca khúc lên truyền hình và đặt họ chung sân khấu với Julie Doiron, Mount Eerie và Owen Pallett, nhưng Chutes đọc lên ít giống một dòng trong CV, nhiều hơn là một tuyên ngôn phương pháp. Sự khiêm nhường của đĩa là có chủ đích: những bài hát được thiết kế để bền bỉ qua nhiều năm nghe, mở chi tiết ở âm lượng thấp và chạm đúng khoảnh khắc mà không cần gắng sức. Ngay cả thứ tự bản nhạc cũng củng cố tinh thần ấy, để các sợi kể chuyện trồi lên rồi lặn xuống, không cần ranh giới thể loại cứng nhắc hay tiểu xảo phòng thu.
Phát hành đi kèm hai đêm diễn ấm cúng tại Ontario—không gian nhỏ được chọn vì âm học và độ gần gũi, đủ để tái hiện nhịp năng lượng ung dung của album và sự thân mật của những giọng hát thu sát micro. Ảnh: Rémi Thériault.
Ngày phát hành và lịch diễn: album ra mắt ngày 27 tháng 8; Toronto, Cameron House, ngày 3 tháng 10; Ottawa, Red Bird, ngày 10 tháng 10.