Trong bài toán vĩ đại của nỗ lực thể thao, chạy nước rút 100 mét chiếm giữ một vị trí đơn giản đến đáng sợ. Không giống như marathon, nơi cho phép những cung bậc tường thuật về sự mệt mỏi và hồi phục, hay các môn thể thao đồng đội dựa vào sự tương tác phức tạp của chiến thuật tập thể, chạy nước rút là một lời khẳng định đơn lẻ và dữ dội của chân lý sinh học. Đó là một sự kiện nhị phân: bạn hoặc là nhanh, hoặc là không. Trong 100 mét (cách điệu là Hyakuemu), bộ phim hoạt hình dài mới ra mắt trên Netflix hôm nay, đạo diễn Kenji Iwaisawa đã chất vấn chủ nghĩa giản lược tàn bạo này với một sự chính xác lâm sàng, gần như tách biệt. Bộ phim, được chuyển thể từ manga đầu tay của Uoto, tước bỏ những lớp vỏ ủy mị của dòng phim thể thao truyền thống để hé lộ một câu hỏi bản thể trần trụi: khi toàn bộ giá trị của một người được đo bằng phần trăm giây, điều gì còn lại của linh hồn con người?
Tác phẩm không đến như một sự tôn vinh chiến thắng, mà là một sự suy ngẫm về sự cưỡng bách phải cạnh tranh. Nó đặt đường chạy không phải là sân vận động của vinh quang, mà là lò luyện của nỗi khiếp sợ hiện sinh. Nhân vật chính, Togashi, khẳng định ngay từ đầu câu chuyện rằng “hầu hết mọi thứ đều có thể được giải quyết bằng cách chạy 100 mét nhanh hơn bất kỳ ai khác”. Tuyên bố này, được thốt ra với sự tự tin lạnh người của một thần đồng, đóng khung xung đột trung tâm của bộ phim. Đó là một thế giới nơi trật tự xã hội, giá trị cá nhân và sự ổn định cảm xúc đều bị trói buộc vào hiệu suất tàn nhẫn của các sợi cơ co giật nhanh. Iwaisawa, người mà các tác phẩm trước đây đã thể hiện thiên hướng về sự “đơ” (deadpan) và phi lý, ở đây đã áp dụng tầm nhìn đặc biệt của mình vào một chủ đề thường được xử lý bằng sự chân thành thái quá về mặt cảm xúc. Kết quả là một tác phẩm hoạt hình mang lại cảm giác nặng nề về mặt vật lý, một văn bản kéo người xem xuống mặt đường nhựa để trải nghiệm trọng lực nghiền nát của tốc độ.
Bài viết này cung cấp một cái nhìn toàn diện về quá trình sản xuất phim, cấu trúc tường thuật, kỹ thuật thực hiện và sự cộng hưởng về mặt chủ đề. Nó tránh xa những lời tung hô nhiệt thành thường thấy trong báo chí giải trí để đi sâu vào việc kiểm tra nghiêm ngặt các phương pháp của Iwaisawa và triết lý của Uoto. Bằng cách mổ xẻ việc sử dụng kỹ thuật rotoscope (đồ họa chuyển động), thiết kế âm thanh và động lực nhân vật, chúng ta khám phá ra một tác phẩm thách thức chính nền tảng của thể loại “anime thể thao”, thay vào đó trình bày một bức chân dung thực tế đến nghiệt ngã về sự ám ảnh.
Quỹ đạo của tác giả: Sự tiến hóa Punk của Iwaisawa
Để đánh giá đầy đủ các thành tựu về kỹ thuật và tông điệu của 100 mét, người ta phải đặt bộ phim trong bối cảnh sự nghiệp đặc thù của Kenji Iwaisawa. Phim điện ảnh đầu tay của ông, On-Gaku: Our Sound, là một cột mốc trong hoạt hình độc lập — một dự án được thực hiện trong hơn bảy năm với một đội ngũ tối giản, đặc trưng bởi tinh thần sản xuất “punk” ưu tiên sự biểu đạt thô ráp hơn là sự trau chuốt. On-Gaku sử dụng rotoscope (kỹ thuật vẽ đè lên các cảnh quay người đóng) để nắm bắt những chuyển động vụng về, gượng gạo của những học sinh trung học cá biệt khi khám phá ra nhạc rock and roll. Đó là một bộ phim hài về sự uể oải, nơi sự thiếu vắng chuyển động mượt mà chính là điểm gây cười.
Với 100 mét, Iwaisawa giữ lại kỹ thuật này nhưng đảo ngược mục đích. Ở đây, rotoscope không được sử dụng để mô tả sự trần tục, mà để nắm bắt sự cực hạn tuyệt mỹ của hiệu suất vận động viên ưu tú. Bối cảnh sản xuất đã thay đổi đáng kể; trong khi tác phẩm đầu tay là một nỗ lực làm phim du kích, 100 mét được hỗ trợ bởi một ủy ban sản xuất hùng hậu. Tuy nhiên, sự gia tăng nguồn lực này không làm mài mòn những góc cạnh sắc bén của đạo diễn. Ngược lại, nó cho phép ông nâng quy mô thẩm mỹ “thủ công” của mình lên một mức độ dữ dội đáng sợ. Bộ phim không giống như những sản phẩm được trau chuốt, tổng hợp kỹ thuật số của các hãng phim lớn như MAPPA hay Ufotable. Nó giữ lại chất lượng nét vẽ rung động, không ổn định, gợi ý sự căng thẳng vật lý của đôi tay các nhà làm phim hoạt hình phản chiếu sự căng thẳng của cơ thể các vận động viên chạy bộ.
Việc Iwaisawa lựa chọn dự án này được thúc đẩy bởi sự mê hoặc đối với sự tập trung của nguyên tác vào những kẻ “thấp kém nhất trong những kẻ thấp kém”. Ông đã tuyên bố trong các cuộc phỏng vấn rằng ông bị thu hút bởi hành trình của một nhân vật chính mất tất cả và phải leo lên lại không phải nhờ phép màu của tình bạn, mà thông qua “nỗ lực thực sự”. Sự tập trung vào sự sạn sỏi của quá trình thay vì sự hào nhoáng của kết quả là điều định nghĩa Iwaisawa như một tác giả. Ông quan tâm đến những khía cạnh xấu xí, vụng về của nỗ lực con người — nước bọt, mồ hôi, nôn mửa — và 100 mét cung cấp một tấm toan hoàn hảo cho nỗi ám ảnh này.
Studio: Tuyên ngôn thị giác của Rock ‘n’ Roll Mountain
Bộ phim được sản xuất tại Rock ‘n’ Roll Mountain, studio riêng của Iwaisawa, hoạt động với một triết lý khác biệt so với các dây chuyền lắp ráp công nghiệp của ngành công nghiệp anime Tokyo. Bản thân cái tên của studio đã gợi ý sự tuân thủ tinh thần phản văn hóa của nhạc rock, một chủ đề được hiện thực hóa trong On-Gaku và hiện diện một cách ẩn dụ trong phong cách hình ảnh nổi loạn của 100 mét.
Trong anime thương mại tiêu chuẩn, “nét vẽ” là một ranh giới — một sự phân chia rạch ròi, giống như vector giữa nhân vật và nền. Trong tác phẩm của Rock ‘n’ Roll Mountain, nét vẽ là một sinh thể sống. Nó dao động; nó dày lên và mỏng đi; nó đứt đoạn. Sự thiếu đồng nhất này tạo ra một cảm giác lo âu về mặt động học. Trong bối cảnh của 100 mét, sự bất ổn về thị giác này là rất quan trọng. Nó truyền đạt cho người xem rằng các cơ thể trên màn hình không phải là những vật thể rắn chắc, bất biến, mà là những cỗ máy sinh học mong manh đang đẩy mình chống lại các giới hạn cấu trúc của chính chúng. Khi Togashi chạy nước rút, đường nét của cậu dường như mờ đi và biến dạng, đại diện trực quan cho sự bóp méo nhận thức xảy ra ở tốc độ cao.
Trong khi các nhân vật là những hình vẽ 2D được thực hiện bằng kỹ thuật rotoscope, bối cảnh thường sử dụng hình nền 3D siêu thực hoặc các bố cục được kết xuất tỉ mỉ. Sự tương phản này tạo ra một hiệu ứng chói tai, neo giữ các nhân vật cách điệu trong một thế giới có cảm giác thờ ơ và cụ thể. Đường chạy, ghế ngồi trên sân vận động, mặt đường nhựa ướt mưa — những yếu tố này sở hữu một sự vững chắc như ảnh chụp khiến cuộc đấu tranh của các nhân vật chống lại chúng trở nên hữu hình. Cách tiếp cận của studio tránh sự tích hợp liền mạch mà các sản phẩm khác tìm kiếm; thay vào đó, nó đón nhận sự ma sát giữa nhân vật và thế giới, củng cố chủ đề về cá nhân đang vật lộn chống lại một thực tại không khoan nhượng.
Nguyên tác: Sự khắt khe trí tuệ của Uoto
Bộ phim là bản chuyển thể từ manga Hyakuemu của Uoto, một tác giả sau đó đã nhận được sự chú ý đáng kể của giới phê bình cho Orb: On the Movements of the Earth (tạm dịch: Orb: Chuyển động của Trái Đất). Tác phẩm của Uoto được đặc trưng bởi sự tò mò trí tuệ sâu sắc và xu hướng nhìn nhận kịch tính của con người qua lăng kính của các hệ thống và quy luật. Trong Orb: On the Movements of the Earth, hệ thống đó là cơ học thiên thể; trong 100 mét, đó là cơ sinh học.
Cách viết của Uoto từ chối các mô típ “nhiệt huyết” (nekketsu) của manga thể thao truyền thống. Không có kỹ thuật bí mật, không có hào quang sức mạnh, không có cú sút ma thuật. Chỉ có vật lý của cơ thể con người. Câu chuyện coi cuộc chạy 100 mét không phải là một trò chơi, mà là một vấn đề cần giải quyết. Bản chuyển thể, do Yasuyuki Muto viết kịch bản, bảo tồn khoảng cách phân tích này. Đối thoại thường thưa thớt, với các nhân vật giao tiếp thông qua thời gian chạy và hình thể của họ thay vì qua lời giải thích. Khi họ nói, thường là để diễn đạt sự tiền định nghiền nát của môn thể thao họ theo đuổi. Togashi quan sát rằng thế giới có một quy tắc rất đơn giản: nhanh là đúng.
Sự cứng rắn về triết học này tách biệt 100 mét khỏi các tác phẩm cùng loại. Đó là một câu chuyện về sự tàn nhẫn của tài năng. Trong nhiều câu chuyện, làm việc chăm chỉ là yếu tố cân bằng tuyệt vời. Vũ trụ của Uoto đặt ra rằng làm việc chăm chỉ chỉ là yêu cầu cơ bản để bước vào đấu trường; nó không đảm bảo sự sống còn, chưa nói đến chiến thắng. Bộ phim khám phá sự “vô nghĩa” của nỗ lực khi đối mặt với sự bất bình đẳng sinh học, một chủ đề cộng hưởng với văn học hiện sinh của thế kỷ 20 hơn là quy chuẩn của Shonen Jump.
Thẩm mỹ kỹ thuật: Rotoscope như người kể sự thật
Quyết định sử dụng rotoscope cho 100 mét là canh bạc sáng tạo quan trọng nhất của bộ phim và cũng là chiến thắng lớn nhất của nó. Về mặt lịch sử, rotoscope trong anime — đáng chú ý nhất là trong Aku no Hana (Hoa của Quỷ) — đã vấp phải sự phản kháng từ khán giả quen với sự trừu tượng lý tưởng hóa của hoạt hình truyền thống. Kỹ thuật này thường rơi vào “thung lũng kỳ lạ” (uncanny valley), nơi chuyển động trông quá thật so với những khuôn mặt cách điệu. Tuy nhiên, Iwaisawa vũ khí hóa sự kỳ lạ này.
Trong hoạt hình truyền thống, các nhân vật thường di chuyển với một sự duyên dáng không trọng lượng. Trọng lực là một gợi ý, không phải là một định luật. Trong 100 mét, trọng lực là kẻ phản diện. Hoạt hình rotoscope nắm bắt được thực tế nặng nề, lê bước của việc chạy. Chúng ta thấy cú tiếp đất bằng gót chân, sóng xung kích truyền lên xương chày, sự nén của cột sống. Chúng ta thấy sự lê bước vụng về của các vận động viên khi họ tiến đến bục xuất phát, sự run rẩy lo lắng của tay chân. “Sự thô ráp nhân văn” này ngăn cản người xem tiêu thụ hình ảnh một cách thụ động. Chuyển động không thoải mái; nó trông giống như một cuộc vật lộn. Điều này hoàn toàn phù hợp với tuyến nhân vật của Komiya — một người chạy thiếu sự duyên dáng tự nhiên và phải ép buộc cơ thể mình tuân thủ bằng ý chí thuần túy.
Phê bình về bộ phim đã hội tụ quanh một phân cảnh cụ thể như một đỉnh cao cho phương tiện truyền thông này: một cuộc đua diễn ra trong cơn mưa xối xả gần kết thúc phim. Iwaisawa đã thực hiện phân cảnh này như một “cú máy one-shot”, một cảnh quay liên tục theo chân các vận động viên từ bục xuất phát đến vạch đích mà không cắt cảnh. Sự phức tạp về kỹ thuật của việc thực hiện rotoscope cho một cú máy lia liên tục với nhiều nhân vật chuyển động giữa một mô phỏng hạt phức tạp (cơn mưa) là vô cùng lớn.
Mưa không được hiển thị như những giọt nước trong suốt mà như những thác nét vẽ màu xám nuốt chửng khung hình. Nó xóa bỏ các đặc điểm cá nhân của các vận động viên, giảm họ xuống thành những cái bóng đang vật lộn chống lại một trận đại hồng thủy. Sự trừu tượng hóa hình ảnh này phục vụ một chức năng kể chuyện: trong khoảnh khắc này, sự kình địch vượt qua cái tôi cá nhân và trở thành nguyên tố tự nhiên. Thiết kế âm thanh biến mất, thế giới thu hẹp lại thành đường hầm màu xám của đường chạy, và hoạt hình nắm bắt được “cơn say tinh thần” của sự nỗ lực toàn diện. Đó là một phân cảnh biện minh cho phương tiện hoạt hình, mô tả một thực tế chủ quan mà phim người đóng không thể tái tạo.
Làm thế nào để diễn tả tốc độ mà không sử dụng “đường tốc độ” (speed lines)? Iwaisawa giải quyết điều này bằng cách tập trung vào sự biến dạng của cơ thể và môi trường. Khi các vận động viên tăng tốc, nền không chỉ mờ đi; nó dường như bị cong vênh, như thể không gian đang bị nén lại bởi vận tốc của họ. Các thiết kế nhân vật, được giám sát bởi Keisuke Kojima, duy trì một sự lỏng lẻo cho phép sự biến dạng này. Khuôn mặt giãn ra, tay chân dài ra, và nét vẽ trở nên điên cuồng. Cách tiếp cận này truyền tải sự bạo liệt của việc chạy nước rút — cảm giác rằng cơ thể đang tự xé toạc chính nó để tiến về phía trước.
Cấu trúc tự sự: Biện chứng của Tài năng và Nỗ lực
Cấu trúc kể chuyện của 100 mét được xây dựng dựa trên sự va chạm của hai nguyên mẫu: Togashi, thiên bẩm, và Komiya, kẻ nỗ lực. Tính hai mặt này là yếu tố chính của thể loại, nhưng Iwaisawa và Uoto tháo dỡ khung đạo đức được mong đợi.
Togashi bắt đầu bộ phim như một đứa trẻ chiến thắng mà không cần cố gắng. Cậu tuyên bố với sự trung lập thực tế rằng mình sinh ra để chạy. Đối với Togashi, tốc độ là một thuộc tính không cần kiếm được, giống như màu mắt của cậu. Vì không phải đấu tranh, cậu không phát triển một “lý do” để chạy. Cậu chạy vì đó là con đường ít kháng cự nhất. Sự thiếu ma sát này dẫn đến một sự tồn tại rỗng tuếch. Khi cuối cùng cậu gặp phải một giới hạn, cậu không có cơ sở hạ tầng tâm lý để xử lý thất bại. Bộ phim miêu tả tài năng không phải là một phước lành, mà là một cái bẫy. Nó cô lập Togashi, tách cậu ra khỏi trải nghiệm chung của con người về sự phấn đấu. Hành trình của cậu là học cách tìm thấy ý nghĩa trong một cuộc đua mà cậu có thể không thắng — một sự lật đổ “tư duy kẻ thắng cuộc” điển hình.
Komiya là sự đối lập. Cậu không có tài năng, không có kỹ thuật và đi giày mòn. Cậu chạy để thoát khỏi sự khốn khổ của cuộc sống hàng ngày, để tìm một không gian nơi các quy tắc xã hội phức tạp của lớp học không áp dụng. Cậu thừa nhận mình không có gì cả, vì vậy cậu chạy. Đối với Komiya, đường chạy là thánh địa của sự thật khách quan. Đồng hồ không quan tâm cậu nghèo hay vụng về. Sự tuyệt vọng này nuôi dưỡng một nỗi ám ảnh mà Togashi ban đầu chế giễu, sau đó thương hại, và cuối cùng là sợ hãi. Hành trình của Komiya là xây dựng một cái tôi từ không gì khác ngoài nỗi đau. Bộ phim không lãng mạn hóa điều này; quá trình tập luyện của Komiya rất xấu xí và tự hủy hoại. Tuy nhiên, nó mang lại cho cậu một mục đích. Động lực giữa hai người là ký sinh và cộng sinh; Togashi dạy Komiya chạy, và khi làm vậy, tạo ra đối thủ sẽ phá hủy sự tự mãn của chính mình.
Bộ phim trải dài nhiều năm, theo dõi hai người từ tiểu học đến tuổi trưởng thành. Phạm vi thời gian này cho phép một sự khám phá sắc thái về cách sự kình địch của họ phát triển. Họ không phải là những người bạn đồng hành liên tục; họ tách ra, sống những cuộc đời khác nhau và va chạm lại trên đường chạy. Bộ phim gợi ý rằng họ là hai người duy nhất thực sự hiểu nhau, gắn kết bởi chấn thương chung của đường chạy 100 mét. Mối quan hệ của họ được tước bỏ các ẩn ý đồng tính luyến ái thường thấy trong cộng đồng người hâm mộ “anime thể thao”, thay thế bằng một sự công nhận lạnh lùng hơn, hiện sinh hơn. Họ là những tấm gương phản chiếu khoảng trống của người kia.
Kiến trúc âm thanh: Tiếng của hơi thở và xương cốt
Phong cảnh thính giác của 100 mét cũng trần trụi và có chủ đích như phong cách hình ảnh của nó. Nhạc nền, do Hiroaki Tsutsumi sáng tác, tránh sự khoa trương của dàn nhạc thường đi kèm với các kỳ tích thể thao trong điện ảnh. Thay vào đó, Tsutsumi sử dụng một bảng màu điện tử, ambient (nhạc nền tạo không khí) để nhấn mạnh sự cô lập.
Hiroaki Tsutsumi, được biết đến với công việc trong Chú Thuật Hồi Chiến (Jujutsu Kaisen) và Dr. Stone, áp dụng một phương thức khác ở đây. Danh sách bài hát tiết lộ các tựa đề như “Pressure” (Áp lực), “Phantom Run” (Chạy bóng ma), “Yips” (Hội chứng yips), và “Trial and Error” (Thử và Sai). Những tựa đề này gợi ý sự tập trung vào trạng thái tâm lý bên trong của vận động viên hơn là kịch tính bên ngoài của cuộc đua. Âm nhạc được mô tả là nhẹ nhàng với những nốt nhạc u sầu. Nó nhấn mạnh sự cô đơn của người chạy nước rút. Các bản nhạc như “Starts to Rain” (dài gần 4 phút) có khả năng đi kèm với phân cảnh cao trào quan trọng, xây dựng một bức tường âm thanh tương xứng với cường độ hình ảnh. Việc sử dụng các yếu tố điện tử liên kết bộ phim với bản chất công nghiệp, hiện đại của môn thể thao — đường chạy tổng hợp, đồng hồ kỹ thuật số, cơ thể cơ sinh học.
Thiết kế âm thanh ưu tiên tính vật lý. Chúng ta nghe thấy tiếng chân đập xuống đất với sự chính xác nhanh chóng, tiếng thở hổn hển của những người chạy kiệt sức, tiếng lắc cổ chân. Trong nhiều cảnh, âm nhạc tắt hoàn toàn, chỉ để lại tiếng gió và hơi thở. Việc sử dụng sự im lặng này là một dấu ấn trong sự chỉ đạo của Iwaisawa. Nó tạo ra sự căng thẳng. Sự im lặng trước súng hiệu chói tai, một khoảng chân không hút hết không khí ra khỏi phòng. Khi súng nổ, sự bùng nổ của âm thanh đóng vai trò như một sự giải tỏa vật lý cho khán giả. Cuộc thi đấu ướt đẫm mưa sử dụng tiếng ồn trắng của cơn mưa như trút nước để tạo ra một cái kén âm thanh, cô lập các vận động viên khỏi phần còn lại của thế giới.
Diễn xuất lồng tiếng: Tiếp cận theo chủ nghĩa tự nhiên
Dàn diễn viên lồng tiếng của bộ phim phản ánh tông điệu thực tế của nó, sử dụng các diễn viên có khả năng thể hiện sắc thái hơn là kịch tính hóa. Các vai trò tường thuật được phác họa sắc nét qua màn trình diễn giọng nói.
Tori Matsuzaka lồng tiếng cho Togashi trưởng thành, nắm bắt sự mệt mỏi của một “thần đồng đối mặt với sự suy tàn” — một người đàn ông đã được định nghĩa bởi một thước đo duy nhất trong cả cuộc đời. Giai đoạn trẻ hơn, “người chiến thắng không tốn sức” của nhân vật được lồng tiếng bởi Atsumi Tanezaki, đảm bảo sự chuyển đổi từ đứa trẻ tự tin sang người lớn đầy trăn trở là có thể cảm nhận được. Đối lập với anh, Shota Sometani khắc họa Komiya trưởng thành, hiện thân của “kẻ yếu thế bị ám ảnh” với một năng lượng lo lắng, điên cuồng phù hợp với chuyển động rotoscope, trong khi Aoi Yuki lồng tiếng cho phiên bản thời thơ ấu của Komiya.
Hỗ trợ cho sự kình địch trung tâm là một dàn diễn viên làm đầy đặn hệ sinh thái điền kinh. Koki Uchiyama đóng vai Zaitsu, “người quan sát chiến thuật”, và Kenjiro Tsuda cho mượn giọng nói của mình cho Kaido, “sự hiện diện kỳ cựu”. Rie Takahashi lồng tiếng cho Asakusa, đóng vai trò là “cầu nối với thực tế xã hội”, trong khi Yuma Uchida khắc họa Kabaki, đại diện cho “tiêu chuẩn đẳng cấp thế giới tương lai”.
Sự chỉ đạo tránh kiểu “hét anime” — xu hướng các nhân vật ngoại hiện hóa suy nghĩ nội tâm của họ ở âm lượng lớn. Thay vào đó, các nhân vật lầm bầm, thở và chịu đựng trong im lặng. Đối thoại thường chồng chéo hoặc bị nuốt chửng bởi tiếng ồn xung quanh, tăng cường cảm giác phim tài liệu.
Phân tích so sánh: Giải cấu trúc thể loại
100 mét tồn tại trong sự đối thoại với lịch sử của anime thể thao, định vị bản thân một cách cụ thể chống lại các mô típ thống trị của thể loại này.
Những cú hit chính thống như Haikyuu!! tập trung vào động lực nhóm, chiến lược và “sức mạnh của tình bạn”. Blue Lock tập trung vào chủ nghĩa vị kỷ nhưng coi nó như một siêu năng lực. 100 mét từ chối cả hai. Không có đồng đội trong cuộc chạy 100 mét. Không có chiến lược nào khác ngoài “chạy nhanh”. Bộ phim tước bỏ sự game hóa (gamification) của thể thao. Không có chỉ số, không có cấp độ sức mạnh, không có chiêu thức đặc biệt. Chỉ có đồng hồ. Chủ nghĩa hiện thực này làm cho nó ít giống một “anime thể thao” hơn và giống một bộ phim truyền hình tình cờ diễn ra trên đường chạy hơn.
Sự so sánh thường xuyên nhất là với Ping Pong the Animation của Masaaki Yuasa. Cả hai bộ phim đều có hoạt hình đặc thù, tập trung vào hai đối thủ (một tài năng/lười biếng, một không tài năng/ám ảnh) và nhạc nền điện tử. Tuy nhiên, trong khi Ping Pong cuối cùng đón nhận một loại niềm vui Zen trong hành động chơi, 100 mét vẫn giữ thái độ mâu thuẫn. Togashi và Komiya không tìm thấy sự giác ngộ; họ chỉ tìm thấy cuộc đua tiếp theo. Bộ phim gợi ý rằng “người hùng” không bao giờ đến; chỉ có người chạy và giới hạn của cơ thể họ. 100 mét là người anh em đen tối hơn, hoài nghi hơn của kiệt tác nhà Yuasa.
Chiều sâu chủ đề: Tại sao chúng ta chạy?
Truy vấn trung tâm của bộ phim là “Tại sao?”. Tại sao cống hiến một cuộc đời để chạy một quãng đường mất mười giây? Tại sao chịu đựng sự đau đớn của việc tập luyện cho một kết quả phần lớn được xác định bởi di truyền?
Bộ phim đặt ra rằng chạy là một nỗ lực để áp đặt trật tự lên một vũ trụ hỗn loạn. Bằng cách giảm cuộc sống xuống một làn chạy duy nhất và một điểm đến duy nhất, những người chạy tạo ra một ý nghĩa tạm thời. Tuy nhiên, ý nghĩa này rất mong manh. Khoảnh khắc cuộc đua kết thúc, sự phức tạp của cuộc sống quay trở lại. Đây là vũng lầy hiện sinh mà các nhân vật đang sống. Họ chạy để thoát khỏi khoảng trống, nhưng vạch đích chỉ là một rìa khác của khoảng trống.
Bất chấp sự u ám, bộ phim thừa nhận sức mạnh siêu việt của thể thao. Cơn say tinh thần” được nắm bắt trong hoạt hình của cú nước rút gợi ý rằng, trong mười giây đó, người chạy tồn tại trong một trạng thái hiện hữu thuần khiết. Họ được giải phóng khỏi các vai trò xã hội, quá khứ và tương lai của họ. Họ đơn giản là sự chuyển động. Bộ phim tôn kính trạng thái này ngay cả khi nó đặt câu hỏi về cái giá phải trả để đạt được nó. Đó là một cái nhìn thiền định về cách chạy bộ đại diện cho những thử thách của cuộc sống.
Kết luận: Phân đoạn cuối cùng
100 mét là một tác phẩm đòi hỏi cao. Nó từ chối cung cấp sự giải tỏa dễ dàng của một tấm huy chương vàng. Nó yêu cầu khán giả tìm thấy vẻ đẹp trong chính cuộc đấu tranh, trong sự biến dạng kỳ grotesque của khuôn mặt ở tốc độ tối đa, trong sự im lặng của phòng thay đồ sau một thất bại. Kenji Iwaisawa đã tạo ra một bộ phim có cảm giác đơn nhất trong bối cảnh hoạt hình hiện tại — một bộ phim nghệ thuật “punk” ngụy trang dưới dạng phim thể thao. Nó xác nhận sự thử nghiệm của Rock ‘n’ Roll Mountain, chứng minh rằng rotoscope có thể truyền tải một sự thật mà hoạt hình truyền thống không thể: sức nặng của cơ thể con người và gánh nặng của linh hồn con người.
Bộ phim là một minh chứng cho những khả năng vô hạn của hoạt hình. Nó khẳng định rằng một câu chuyện về hai người đàn ông chạy trên một đường thẳng có thể bao hàm toàn bộ quang phổ của tham vọng, thất bại và sự cứu rỗi. Đó là một cú nước rút mang lại cảm giác như một cuộc marathon, khiến người xem nghẹt thở không phải vì tốc độ, mà vì cường độ của sự nỗ lực.
Thông tin phát hành
100 mét hiện đã có sẵn để phát trực tuyến trên toàn cầu từ hôm nay trên Netflix.