Christopher Taylor—giám tuyển, chủ phòng tranh và nhạc sĩ—sẽ mở một phòng trưng bày nghệ thuật đương đại ngay trong căn hộ của mình tại số 124 đại lộ Malesherbes, Paris. Sáng kiến này nối lại mô hình trưng bày mang tính gia đình đã định hình những năm đầu sự nghiệp của ông và tiếp tục đường lối giám tuyển phát triển qua các dự án trước đây ở London và New York. Chương trình sẽ giới thiệu các nghệ sĩ mới nổi và đã thành danh trong một không gian thân mật, nơi kiến trúc Baroque của căn hộ được coi là thành tố chủ động của việc trình bày, chứ không chỉ là phông nền trung tính.
Quyết định của Taylor kết nối nhiều nhánh trong thực hành của ông. Tại London, Museum 52 khởi đầu như một phòng trưng bày trong không gian sinh hoạt và được biết đến nhờ giới thiệu sớm tác phẩm của những nghệ sĩ sau này đạt được độ phủ rộng. Ở New York, ông hoạt động trước dưới tên Museum 52 rồi American Contemporary, xây dựng một danh mục nghệ sĩ nhận được sự ghi nhận bền vững từ các thiết chế và thị trường. Trong các giai đoạn này, ông từng hợp tác với Shara Hughes, Conrad Shawcross, Esther Stocker, Kon Trubkovich, John Isaacs và Nick Waplington. Dự án ở Paris trở lại với quy mô và tính không nghi thức của buổi đầu, đồng thời dựa trên kỷ luật tổ chức và mạng lưới nghề nghiệp ông gây dựng trong thời gian ở Hoa Kỳ.
Không gian mới mở màn bằng John Isaacs: Ego in Arcadia. Triển lãm phản ánh hơn hai thập niên hợp tác giữa Taylor và Isaacs—một nghệ sĩ gắn với thế hệ Young British Artists—có thực hành bao trùm điêu khắc, hội hoạ và sắp đặt. Isaacs thường khảo sát cách hình ảnh cơ thể người hấp thụ và bẻ gãy những sức ép xã hội—niềm tin, tiêu dùng, tính hữu hạn—thông qua ngôn ngữ thị giác vay mượn cả hình thức cổ điển lẫn văn hoá vật chất đương đại. Nhan đề gợi lại memento mori “Et in Arcadia ego”, chuyển trọng tâm về cái tôi trong một hiện tại bão hoà hình ảnh.
Theo phòng trưng bày, Ego in Arcadia đặt cạnh nhau các mô-típ cổ đại—nhân vật thần thoại, mảnh vỡ giải phẫu, liên văn bản kiến trúc—với đồ dùng hằng ngày và thành phần công nghiệp. Bài trí được xây dựng như chuỗi tableau coi căn hộ vừa là địa điểm vừa là chủ thể. Các đường gờ phào, lớp patina và lối di chuyển được tích hợp vào trải nghiệm xem thay vì bị che khuất. Cách tiếp cận này phù hợp với nền tảng thiết kế sân khấu điện ảnh–kịch nói của Isaacs, thể hiện ở sự chú ý tới khung hình, nhịp đọc và ý niệm “suy tàn được hiệu chỉnh”. Kết quả là bối cảnh nơi cái lý tưởng và cái tạm thời, cái thiêng và cái đời thường được đặt trong một thế căng có chủ đích.
Taylor định vị dự án vừa là nền tảng đối thoại vừa là thiết bị trưng bày. Quy mô gia đình khuyến khích nhịp nhìn chậm, rút ngắn khoảng cách giữa tác phẩm và công chúng, đồng thời tạo điều kiện cho trao đổi—điều thường khó đạt được ở các thiết chế lớn. Dù không bị giới hạn bởi địa lý hay chất liệu, chương trình hướng tới các thực hành tham gia những tranh luận đương đại với kỷ luật hình thức và sự minh triết khái niệm. Định dạng không gian ở—nơi tác phẩm phải “thương lượng” với một môi trường có người sinh sống—cũng thiết lập một khung giám tuyển mà phòng trưng bày coi là kích thích sáng tạo hơn là giới hạn.
Việc chọn Isaacs cho màn khai mạc nhấn mạnh mối quan tâm tới cộng tác dài hạn. Taylor từng giới thiệu tác phẩm của ông và xem triển lãm mới như một phần trong đối thoại liên tục về tính mong manh, đại diện và “hậu vận” của hình ảnh. Trong căn hộ, đối thoại ấy trở thành trải nghiệm không gian: bối cảnh gia đình minh hoạ cách nghệ thuật có thể “cư trú”—thay vì chỉ trang trí—một không gian sống. Sự lưu tâm đến các ngưỡng—giữa phòng này và phòng kia, giữa thời kỳ này và vật liệu kia—phản chiếu các mối bận tâm về di sản và phân mảnh.
Chương trình sẽ mở rộng vượt ra ngoài khuôn khổ trưng bày, bao gồm các buổi gặp gỡ quy mô nhỏ kết nối nghệ sĩ, tác giả và công chúng. Tiệc khai mạc dự kiến diễn ra tại sân trong của toà nhà; về sau có thể bổ sung nhạc sống và toạ đàm. Việc tham quan sẽ theo lịch hẹn và trong các khung giờ định sẵn, phù hợp với tính lai của một nơi ở được tổ chức để đón khách. Truyền thông của phòng trưng bày nhấn mạnh khả năng tiếp cận trong giới hạn không gian và ưu tiên cho những cuộc thăm viếng tập trung, đề cao đối thoại hơn là lưu lượng.
Sáng kiến của Taylor góp thêm vào hệ sinh thái đang mở rộng ở Paris—nơi nhiều không gian thử nghiệm với tỉ lệ, kiến trúc và quan hệ với công chúng. Bằng cách đặt yếu tố gia đình lên trước, dự án nhấn mạnh việc nhìn như một thực hành xã hội và năng lực của căn phòng—với tỷ lệ, bề mặt và âm học—trong việc định hướng diễn giải. Triển lãm khai mạc giới thiệu phương pháp này thông qua một cộng tác đã được kiểm nghiệm và một cơ thể tác phẩm thăm dò ranh giới giữa hình ảnh và đối tượng, lý tưởng và phế tích. Các chi tiết lịch sử của căn hộ không chỉ đóng vai cảnh trí mà trở thành đồng tác giả cho cách trình bày, mời người xem cân nhắc mức độ bối cảnh nhào nặn ý nghĩa.
Phòng trưng bày tự định vị là nơi giao cắt giữa chủ ý giám tuyển và không gian sống—không hoàn toàn thuộc thiết chế, cũng không thuần thương mại. Mục tiêu là thử nghiệm cách tái cấu hình vòng lưu thông của tác phẩm—và những cuộc trò chuyện xung quanh chúng—trong thước đo gia đình mà vẫn giữ tham vọng phê bình. Với Ego in Arcadia, chương mở đầu đặt ra các điều kiện: cuộc thương lượng giữa bền vững và phù du, giữa tham chiếu cổ điển và tính trực diện đương đại, giữa gặp gỡ công cộng và khung cảnh riêng tư.