Bác Sĩ Frankenstein của Guillermo del Toro: Giải phẫu một Quái vật sinh ra từ Nỗi ám ảnh 50 năm

Đỉnh cao của một Đời người

Bác Sĩ Frankenstein
Veronica Loop
Veronica Loop
Veronica Loop là giám đốc điều hành của MCM. Bà ấy có niềm đam mê với nghệ thuật, văn hóa và giải trí.

Đối với đạo diễn Guillermo del Toro, Bác Sĩ Frankenstein không chỉ đơn thuần là một bộ phim khác trong sự nghiệp của ông; đó là đỉnh cao của một hành trình đã định hình sự tồn tại và nghệ thuật của ông. Đó là một nỗi ám ảnh mà ông đã nuôi dưỡng trong hơn nửa thế kỷ, một câu chuyện mà những sợi dây của nó đã được dệt nên trong DNA của từng tác phẩm trước đây của ông. “Tôi đã dành hơn 50 năm cuộc đời mình cho nó,” nhà làm phim khẳng định, nhấn mạnh mối liên hệ cá nhân sâu sắc gắn kết ông với huyền thoại của Mary Shelley. Sự tận tâm này không phải là một lời nói quá. Del Toro cho rằng các yếu tố của câu chuyện nền tảng này đều có mặt trong 13 bộ phim của ông, và dẫn chứng bộ phim được đánh giá cao của mình, Pinocchio của Guillermo del Toro, là câu chuyện về “một người cha hoang đàng khác đang cầu xin sự tha thứ từ đứa con của mình” – một tiếng vọng trực tiếp đến mối liên kết bi thảm giữa Victor Frankenstein và tạo vật của anh ta.

Niềm đam mê của vị đạo diễn bắt đầu từ thời thơ ấu, một cuộc gặp gỡ định mệnh vào năm bảy tuổi với bộ phim kinh điển mang tính biểu tượng của James Whale năm 1931, với sự tham gia của Boris Karloff. Tác động thị giác đầu tiên này đã được củng cố và đào sâu vào năm mười một tuổi, khi ông đọc cuốn tiểu thuyết gốc năm 1818. Kể từ đó, Sinh vật đã trở thành một hình tượng gần như vật tổ trong đền thờ cá nhân của ông, một sinh vật mà ông coi gần như là một vị thần, một hình tượng cứu thế mà bóng của nó bao trùm lên toàn bộ cuộc đời và sự nghiệp của ông. Mối quan hệ cộng sinh giữa nghệ sĩ và con quái vật này vượt qua khỏi phạm vi điện ảnh đơn thuần để trở thành một chiếc chìa khóa tự truyện. Del Toro đã nói về thời thơ ấu của mình ở Guadalajara, Mexico, mô tả bản thân là một “sinh vật kỳ lạ, xanh xao thích đọc sách”, một cậu bé mắc chứng nghi bệnh tưởng (hypochondria), người mà ở tuổi lên bảy đã nghiên cứu các sách hướng dẫn y khoa và tin rằng mình mắc bệnh nan y. Trong những con quái vật kinh điển như của Karloff, Godzilla, hay Quái vật đầm lầy đen, ông đã tìm thấy sự thừa nhận mà thế giới thông thường từ chối ông. “Quái vật nói với bạn, ‘Này, là chính mình cũng không sao cả. Không hoàn hảo cũng không sao cả’,” ông giải thích. Mỗi bộ phim của ông, với đầy rẫy những thần rừng, người lưỡng cư hay con rối gỗ, đều là một cuộc khám phá về sự chấp nhận sự không hoàn hảo này, nhưng Bác Sĩ Frankenstein đại diện cho biểu hiện thuần khiết và trực tiếp nhất của chủ đề trung tâm này trong cuộc đời ông.

Việc hiện thực hóa nỗi ám ảnh này không chỉ giới hạn ở phương diện trí tuệ hay điện ảnh; nó đã mang một hình hài vật lý, hữu hình. Trong “Ngôi nhà ảm đạm” (Bleak House) nổi tiếng của mình, một thánh địa cá nhân dành riêng cho nghệ thuật và các nguồn cảm hứng, del Toro có một căn phòng chỉ dành riêng cho Bác Sĩ Frankenstein, nơi ông gọi là “phòng khách”. Trong không gian này, được bao quanh bởi các nhân vật và vật dụng của huyền thoại, là nơi ông viết, nghiên cứu và thiết kế. Quá trình sáng tạo này, trong đó một người sáng tạo tự cô lập mình để mang lại hình hài vật chất cho một ý tưởng đang thiêu đốt mình, phản ánh một cách đáng kinh ngạc chính câu chuyện của cuốn tiểu thuyết. Do đó, bộ phim không chỉ là kết quả của một quá trình nghệ thuật, mà còn là một tiếng vọng chủ đề của câu chuyện mà nó kể: câu chuyện về một đấng sáng tạo đơn độc mang đến sự sống cho nỗi ám ảnh đã chi phối tâm trí ông trong nhiều thập kỷ.

Tầm nhìn Triết học – Tái diễn giải Huyền thoại “Prometheus thời hiện đại”

Cách tiếp cận của Guillermo del Toro đối với tác phẩm của Mary Shelley cố tình đi chệch hướng khỏi các quy ước của điện ảnh kinh dị để đi sâu vào địa hạt của bi kịch hiện sinh. Đối với ông, cuốn tiểu thuyết là một tác phẩm có độ phức tạp triết học sâu sắc, “gần với Thiên đường đã mất của John Milton” hơn là một câu chuyện rùng rợn đơn thuần. Ông mô tả nó như một “cuộc khảo sát sâu sắc về điều gì làm nên con người chúng ta và nỗi đau khi tồn tại”, một cuộc khám phá những câu hỏi nền tảng đã làm khổ nhân loại từ trước đến nay. Ý tưởng trung tâm về việc “được sinh ra trong một thế giới và một sự tồn tại mà bạn không yêu cầu” cộng hưởng với ông một cách sâu sắc cá nhân, kết nối với tinh thần của chính tác giả, người mà ông mô tả là “một thiếu niên đầy rẫy câu hỏi, giận dữ và nổi loạn” mà những trăn trở của bà vẫn là của chúng ta.

Sức hút của ông đối với câu chuyện bắt nguồn từ phong trào Lãng mạn thế kỷ 19, một thời kỳ mà ông ngưỡng mộ vì “cảm thức hiện sinh về vẻ đẹp trong nỗi kinh hoàng”. Del Toro tạo ra định nghĩa của riêng mình cho sự nhạy cảm này, gọi nó là “chất thơ nghĩa địa”, một cụm từ gói gọn sự kết hợp giữa cái rùng rợn và cái trữ tình, vẻ đẹp có thể tìm thấy trong nỗi u uất và bi kịch. Cách tiếp cận này đảo ngược công thức truyền thống của thể loại. Ông không sử dụng vẻ đẹp để làm cho nỗi kinh hoàng trở nên dễ chấp nhận; thay vào đó, ông tìm thấy một vẻ đẹp nội tại bên trong chính nỗi kinh hoàng. Do đó, bộ phim sử dụng bộ khung gothic không chủ yếu để hù dọa, mà để tạo ra một trạng thái u uất cao cả, mời gọi khán giả chiêm nghiệm vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo, trong nỗi đau và trong sự cô đơn hiện sinh. Cảm giác này được củng cố bởi phần nhạc nền của nhà soạn nhạc Alexandre Desplat, người đã tìm cách diễn đạt “những cảm xúc đẹp đẽ” của Sinh vật, thậm chí còn phổ nhạc cho cảnh sáng tạo đầy ghê rợn như một “điệu valse”, nắm bắt “cơn say sáng tạo” của Victor thay vì sự kinh hoàng của hành động.

Tầm nhìn triết học này cũng định hình quan niệm của ông về ý nghĩa của việc chuyển thể một tác phẩm văn học sang điện ảnh. Del Toro không tìm kiếm sự trung thành về mặt câu chữ, mà là sự trung thành về mặt chủ đề, một sự biến đổi tinh thần của cuốn tiểu thuyết sang ngôn ngữ điện ảnh. Ông sử dụng hai phép ẩn dụ mạnh mẽ để mô tả quá trình này: chuyển thể giống như “cưới một góa phụ” và giống như “một con cá cần thích nghi với đất liền; […] nó phải mọc phổi”. Cả hai hình ảnh đều cho thấy rằng tác phẩm gốc phải được tôn trọng về bản chất, nhưng nó đòi hỏi một sự biến đổi cơ bản để tồn tại và phát triển mạnh mẽ trong một môi trường hoàn toàn khác. Triết lý này biện minh cho những đổi mới kể chuyện mà ông giới thiệu, chẳng hạn như việc mở rộng mối quan hệ giữa người sáng tạo và tạo vật. Những thay đổi này không phải là sự phản bội văn bản, mà là “lá phổi” cần thiết để các chủ đề trung tâm của Shelley có thể “thở” trên màn ảnh. Do đó, bộ phim tự trình bày không phải là bản sao của cuốn sách, mà là hiện thân của những ý tưởng sâu sắc nhất của nó, được lọc qua lăng kính nhạy cảm độc đáo của đạo diễn.

Trái tim của bộ phim – Bi kịch của một Người Cha và một Người Con

Sự đổi mới về mặt kể chuyện quan trọng và mang tính cá nhân nhất của Guillermo del Toro là việc tái tập trung mối quan hệ giữa Victor Frankenstein và tạo vật của anh ta, biến nó thành một động lực rạn nứt giữa một người cha lạnh lùng và một người con nhạy cảm. Trong khi ở tiểu thuyết của Mary Shelley, Victor chạy trốn trong kinh hoàng gần như ngay lập tức sau khi Sinh vật mở mắt, bộ phim giới thiệu một sự đi chệch hướng quan trọng. Phim thêm vào “toàn bộ mối quan hệ thời thơ ấu diễn ra, bắt đầu khá đẹp đẽ rồi tan vỡ”, thiết lập một mối liên kết ban đầu khiến cho sự bỏ rơi sau đó càng thêm tàn khốc. Quyết định này chuyển trọng tâm của xung đột từ sự ngạo mạn khoa học sang sự thất bại của bậc làm cha, biến câu chuyện thành một bi kịch gia đình mang tầm vóc sử thi và gothic.

Del Toro nhấn mạnh rằng chủ đề này có nguồn gốc sâu xa từ di sản văn hóa của chính ông. “Trong văn hóa Công giáo Latinh, điều này rất nặng nề”, ông giải thích. “Đối với tôi, nó nói rất nhiều về những câu chuyện cha con. Nói ‘nhân danh Cha’ là khởi đầu của mọi thứ trong một gia đình Latinh.” Quan điểm này thấm đẫm toàn bộ bộ phim, khám phá các chủ đề về trách nhiệm, sự xấu hổ và nhu cầu tuyệt vọng được công nhận. Oscar Isaac, người đóng vai Victor, nhớ lại đã nói chuyện rất lâu với đạo diễn về “cách mà bạn có thể đối xử với con cái như một phần mở rộng của bản thân, như một điều gì đó để tự hào hoặc xấu hổ”. Tội lỗi của Victor, trong phiên bản này, không chỉ đơn giản là đóng vai Chúa, mà là một thất bại cơ bản với tư cách là một người cha. Động lực sáng tạo của anh bắt nguồn sâu sắc từ chính chấn thương gia đình mình: sự oán giận đối với người cha nghiêm khắc, Leopold (do Charles Dance thủ vai), người công khai thiên vị em trai mình, William. Victor không sáng tạo vì sự tiến bộ của khoa học, mà để xác nhận cái tôi bị tổn thương của mình, để “chứng minh sự xuất chúng của mình”. Sinh vật, trong quan niệm của anh, là một hành động tự mãn, một chiến tích nhằm chứng minh giá trị của anh. Việc anh từ chối nó sau đó không chỉ là nỗi kinh hoàng trước sự quái dị, mà còn là sự xấu hổ của một người cha khi “đứa con” của mình không đáp ứng được kỳ vọng của anh về sự hoàn hảo.

Từ góc độ của Sinh vật, mối quan hệ này là toàn bộ sự tồn tại của nó. Jacob Elordi, nam diễn viên thổi hồn cho nhân vật, tóm tắt điều đó một cách sâu sắc: “Đối với tôi, Sinh vật không thể tồn tại nếu không có cha nó, điều này cũng giống như tôi với cha tôi vậy. Đó là tất cả chúng ta với cha của mình.” Bộ phim củng cố mối liên hệ này một cách rõ ràng: từ duy nhất mà Sinh vật ban đầu thốt ra là “Victor”, một tiếng gọi không ngừng đến đấng tạo hóa, vị chúa, người cha của nó. Trong cách giải thích này, tính quái dị không phải là một phẩm chất bẩm sinh của Sinh vật, mà là hậu quả trực tiếp của việc bị cha bỏ rơi. Nó được sinh ra với “một sự ngây thơ, một sự cởi mở và một sự thuần khiết trong đôi mắt hoàn toàn có sức lay động”. Chính sự từ chối và tàn nhẫn của thế giới, bắt đầu từ chính người tạo ra nó, đã nhào nặn nên nó. Hành trình của nó là một hành trình “tự khám phá”, trong đó nó phát triển ý thức và, nghịch lý thay, trở nên “người hơn cả chính Victor”. Khát khao cơ bản của nó rất đơn giản: “tình yêu và sự chấp nhận”. Bạo lực và sự trả thù mà nó giải phóng là tiếng kêu tuyệt vọng của một đứa con bị bỏ rơi. Bằng cách này, del Toro chuyển nguồn gốc của sự quái dị từ ngoại hình thể chất sang hành động đạo đức của sự bỏ rơi – một chủ đề phổ quát có sức ảnh hưởng vượt xa giới hạn của thể loại kinh dị.

Giải phẫu các Nhân vật chính

Tại trung tâm của cơn bão cảm xúc và triết học này là hai nhân vật phức tạp, được hóa thân bởi các diễn viên mà trong tâm trí đạo diễn, là những lựa chọn duy nhất cho các vai diễn tương ứng của họ. Thiết kế, diễn xuất và quan niệm về Victor Frankenstein và Sinh vật của anh ta tiết lộ những tầng sâu nhất trong tầm nhìn của bộ phim.

Victor Frankenstein (Oscar Isaac): Người Nghệ sĩ trong vai Chúa nổi loạn

Oscar Isaac, “lựa chọn duy nhất” của Guillermo del Toro cho vai chính, đã mang đến một Victor Frankenstein còn hơn cả một nhà khoa học điên rồ. Diễn xuất của anh định hình Victor là một “nhà khoa học tài ba và khoa trương”, một người đàn ông “ích kỷ” bị ám ảnh bởi tham vọng đánh bại cái chết và đạt được sự bất tử. Tuy nhiên, bên dưới bề mặt của sự kiêu ngạo học thuật này, Isaac và del Toro xây dựng một nhân vật về bản chất là một “nghệ sĩ bị hiểu lầm”. Phòng thí nghiệm của anh không chỉ là một không gian làm việc đơn thuần, mà là một “sân khấu” nơi anh có thể trình diễn thiên tài của mình. Anh được thúc đẩy bởi một “năng lượng punk rock”, một mong muốn “khiêu khích” giới thượng lưu đã từ chối anh.

Nguyên mẫu nghệ sĩ lãng mạn và nổi loạn này được nuôi dưỡng bởi một chấn thương cá nhân sâu sắc. Cái chết của mẹ anh, Claire, khi sinh em trai William, trở thành chất xúc tác cho nỗi ám ảnh của anh về việc “đánh bại cái chết”. Tham vọng của anh liên tục bị thúc đẩy bởi sự oán giận đối với người cha độc đoán, Leopold, và sự ghen tị với người em trai luôn là “cậu bé vàng” của gia đình. Victor của Isaac, do đó, không phải là một nhà khoa học lạnh lùng và tính toán. Anh là một nhân vật đam mê, ái kỷ và bị chi phối bởi cảm xúc, người xem tạo vật của mình không chỉ là một đột phá khoa học, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao, một tuyên ngôn về sự tồn tại của chính anh trước một thế giới chưa bao giờ coi trọng anh. Trong cuộc nổi loạn của mình, anh đồng điệu với tinh thần của chính Mary Shelley, người phụ nữ trẻ đã truyền “cơm thịnh nộ và sự nổi loạn” của mình vào việc tạo ra một huyền thoại vĩnh cửu.

Sinh vật (Jacob Elordi): “Con của Người” bi thảm

Để định hình Sinh vật của mình, Guillermo del Toro đã tránh xa những mô tả truyền thống về một bức tranh chắp vá từ những xác chết thối rữa. Thay vào đó, ông tìm kiếm một thẩm mỹ vừa đáng lo ngại vừa đẹp đẽ. Thiết kế hình ảnh dựa trực tiếp trên các bức vẽ minh họa có ảnh hưởng lớn mà nghệ sĩ Bernie Wrightson, một người bạn thân của đạo diễn, đã tạo ra cho một ấn bản của cuốn tiểu thuyết vào năm 1983. Del Toro muốn Sinh vật trông giống như “một thứ gì đó mới được đúc ra”, một dạng sống mới mẻ và thuần khiết, “chứ không phải như một sản phẩm sửa chữa trong phòng chăm sóc đặc biệt”. Kết quả được mô tả là một “mẫu vật y tế sạch sẽ được đưa vào cuộc sống, một mô hình người đàn ông trắng như sữa với cơ bắp rõ nét và sự hoàn hảo về mặt giải phẫu”, chỉ bị đánh dấu bởi những vết khâu tố cáo nguồn gốc nhân tạo của nó.

Cơ thể này trở thành một tấm canvas cho một tuyên ngôn thần học sâu sắc. Vẻ ngoài của Sinh vật chứa đầy “hình ảnh Công giáo”, được quan niệm là hiện thân của “Con của Người“, tức Con Người trong Kinh thánh. Sự sáng tạo của nó là một “sự đóng đinh ngược”, và cơ thể nó mang những dấu thánh của một kẻ tử vì đạo: một “vòng gai biểu tượng” và một “vết thương rỉ máu bên sườn như vết thương do ngọn giáo của Chúa Giêsu”. Bằng cách giới thiệu nó không phải là một lỗi của tự nhiên, mà là một sinh vật hoàn hảo về mặt giải phẫu và thuần khiết bị thế giới làm cho băng hoại, del Toro đã nâng nó từ một con quái vật lên thành một hình tượng Chúa cứu thế thế tục. Nó là một “người con” được gửi bởi một “người cha” (Victor) đến một thế giới không hiểu nó và đóng đinh nó vì sự khác biệt của nó. Bi kịch của nó không phải là vẻ ngoài xấu xí bị cáo buộc, mà là sự ngây thơ của nó trong một thế giới sa ngã.

Jacob Elordi, người đã phải ngồi trên ghế trang điểm tới 10 giờ mỗi ngày để hóa trang, đã được chọn chính xác vì “sự ngây thơ và cởi mở” toát ra từ đôi mắt anh. Del Toro đã nói rõ mong muốn của mình rằng con quái vật phải “đẹp” và có “sức hấp dẫn” cũng như “sự gợi cảm”. Quyết định này đã phá vỡ tiền đề rằng quái vật vốn dĩ đã đáng ghét. Bằng cách làm cho nó trở nên hấp dẫn về mặt thể chất bất chấp các vết khâu, bộ phim buộc người xem phải đối mặt với nguồn gốc của định kiến. Nếu Sinh vật không thực sự xấu xí, thì nỗi kinh hoàng mà nó gây ra phải xuất phát từ một nơi sâu xa hơn: nỗi sợ hãi điều phi tự nhiên, điều khác biệt. “Tính quái dị” không còn là một khái niệm thẩm mỹ mà trở thành một cấu trúc thuần túy xã hội và tâm lý.

Thế giới của Bác Sĩ Frankenstein – Một hệ sinh thái nhân vật

Để khuếch đại các chủ đề trung tâm về tham vọng, sự sáng tạo và trách nhiệm, bộ phim bao bọc Victor và Sinh vật của anh bằng một hệ sinh thái nhân vật phụ phong phú. Mỗi người trong số họ hoạt động như một tấm gương hoặc một chất xúc tác cho các cuộc xung đột của nhân vật chính, dệt nên một tấm thảm tường thuật dày đặc và phức tạp.

Vai diễn Elizabeth, do Mia Goth thủ vai, đặc biệt quan trọng và nhiều mặt. Goth đảm nhận vai trò kép: cô không chỉ là Elizabeth, vị hôn thê của William, anh trai Victor, mà còn là Claire Frankenstein, mẹ của Victor, người đã qua đời khi sinh con. Trong vai Elizabeth, cô bị kẹt trong một “tam giác tình yêu phức tạp”, thể hiện lòng trắc ẩn với Sinh vật, điều này tương phản với nỗi kinh hoàng của những người khác và đặt cô vào giữa cuộc chiến tàn khốc giữa người sáng tạo và tạo vật. Bằng cách giao cho cùng một nữ diễn viên đóng vai người mẹ đã mất và người tình, câu chuyện tạo nên một ẩn ý tâm lý mạnh mẽ. Nỗi ám ảnh của Victor về việc “đánh bại cái chết” đan xen với khao khát gần như mang tính Oedipus để giành lại hình bóng người mẹ, và anh ta phóng chiếu nỗi khao khát này lên vị hôn thê của em trai mình.

Dàn diễn viên phụ quy tụ những tên tuổi lớn, mang lại sức nặng và chiều sâu cho thế giới của Victor. Christoph Waltz vào vai một nhân vật bí ẩn, được xác định trong một số nguồn là Tiến sĩ Pretorius và trong các nguồn khác là Harlander, một “nhà buôn vũ khí” tài trợ cho các thí nghiệm của Victor, thêm “một chút nhẹ nhõm vào các tình tiết buồn vui lẫn lộn”. Charles Dance thể hiện vai Leopold Frankenstein, người cha “oai vệ và độc đoán” của Victor, người có hình ảnh nghiêm khắc và hay phản đối là một trong những động lực thúc đẩy tham vọng của con trai ông. Felix Kammerer, được biết đến qua vai diễn trong Phía Tây không có gì lạ, vào vai William Frankenstein, em trai và là “cậu bé vàng”, người mà sự tồn tại của anh đã nuôi dưỡng mặc cảm tự ti của Victor. Dàn diễn viên được hoàn thiện với các nhân vật chủ chốt từ tiểu thuyết, như Thuyền trưởng Anderson (do Lars Mikkelsen thủ vai), một phiên bản tái tưởng tượng của Thuyền trưởng Walton, người tìm thấy Victor ở Bắc Cực, và Người đàn ông mù (David Bradley), người mang đến cho Sinh vật một khoảnh khắc chấp nhận và tử tế ngắn ngủi.

Nghệ thuật Sáng tạo – Sự tinh xảo của Thế giới Gothic

Triết lý điện ảnh của Guillermo del Toro dựa trên sự tôn kính sâu sắc đối với kỹ xảo thủ công và hiệu ứng thực tế, một niềm tin vào tính hữu hình của thế giới mà ông tạo ra trên màn ảnh. Đối với Bác Sĩ Frankenstein, triết lý này đã được phát huy tối đa. “Tôi không muốn kỹ thuật số, tôi không muốn AI, tôi không muốn mô phỏng”, đạo diễn tuyên bố dứt khoát, nói rõ rằng tính xác thực của vật liệu là điều tối quan trọng. Phần lớn ngân sách của bộ phim được đầu tư vào việc xây dựng các bối cảnh thực tế và quy mô lớn, bao gồm một phòng thí nghiệm hoàn chỉnh và một con tàu kích thước thật, để mang lại cho mỗi bối cảnh một cảm giác sống động và chân thực.

Cam kết về tay nghề thủ công này được thể hiện rõ trong công việc của đội ngũ cộng tác viên thường xuyên của ông, một nhóm các nghệ sĩ hiểu và thực hiện tầm nhìn của ông với một sức mạnh tổng hợp đặc biệt. Nhà thiết kế sản xuất Tamara Deverell, người đã thực hiện các chuyến đi nghiên cứu khắp Scotland cùng del Toro, là kiến trúc sư của thế giới gothic này. Tác phẩm đỉnh cao của bà là phòng thí nghiệm của Victor, một bối cảnh khổng lồ được xây dựng ở Toronto, nằm trên đỉnh một tòa tháp đá cổ của Scotland, chứa đầy các thiết bị được trang trí công phu và nổi bật với một cửa sổ tròn khổng lồ. Nhà quay phim Dan Laustsen, một cộng tác viên quan trọng khác, đã điêu khắc thế giới này bằng ánh sáng và bóng tối. Trung thành với phong cách của mình, ông sử dụng ánh sáng một nguồn, thường đến từ cửa sổ, các chuyển động máy quay mượt mà với cần cẩu và ưu tiên các góc máy rộng với bóng đổ sâu. “Chúng tôi không sợ bóng tối”, Laustsen khẳng định, người đã đưa phương châm này đến cực điểm bằng cách chiếu sáng nhiều cảnh quay chỉ bằng ánh nến lập lòe, tạo ra một bầu không khí đẹp như tranh vẽ và ngột ngạt.

Sự phụ thuộc lẫn nhau giữa các bộ phận nghệ thuật là nền tảng để đạt được một tầm nhìn gắn kết. Ví dụ, nhà thiết kế phục trang Kate Hawley, không chỉ tạo ra những bộ trang phục phản ánh tâm lý nhân vật thông qua các màu sắc biểu tượng như đỏ và xanh lá cây đậm, mà còn phải làm việc chặt chẽ với Laustsen. Một chiếc váy màu xanh lộng lẫy được thiết kế cho Mia Goth đã mất bốn tháng để hoàn thiện, không phải vì sự phức tạp của nó, mà vì nó đòi hỏi sự thử nghiệm kỹ lưỡng để đảm bảo rằng màu sắc được ghi lại chính xác dưới ánh sáng đặc trưng và đầy không khí của nhà quay phim. Tương tự như vậy, phần nhạc nền của Alexandre Desplat không chỉ đơn thuần là nhạc đệm mà còn là một phần không thể thiếu của câu chuyện. Coi bộ phim này là phần kết của bộ ba phim theo chủ đề cùng với Người đẹp và thủy quáiPinocchio của Guillermo del Toro, Desplat đã sáng tác một bản nhạc trữ tình và giàu cảm xúc, nói lên “những khao khát không lời” của các nhân vật, sử dụng một dàn nhạc lớn và những giai điệu thuần túy của một cây vĩ cầm độc tấu để thể hiện những cảm xúc sâu sắc nhất của Sinh vật. Đội ngũ này được bổ sung bởi công việc của nhà dựng phim Evan Schiff, người cộng tác về nhịp điệu và cấu trúc của câu chuyện trực quan.

Phương pháp sản xuất này, nơi mỗi yếu tố thủ công phụ thuộc vào các yếu tố khác để tạo nên một tổng thể sống động, hoạt động như một tuyên ngôn ngầm mạnh mẽ về chủ đề trung tâm của bộ phim. Bản thân quá trình làm phim trở thành một nghệ thuật kiểu Frankenstein: mỗi bộ phận là một “phần” phải được khâu lại một cách chính xác với các phần khác để “cơ thể” của bộ phim đứng dậy từ bàn mổ như một tổng thể hữu cơ và hoạt động. Hình thức và nội dung trở nên không thể tách rời.

Tiếng vọng vĩnh cửu của Sáng tạo và Hủy diệt

Bác Sĩ Frankenstein của Guillermo del Toro không chỉ đơn thuần là một bản chuyển thể khác của một văn bản kinh điển, mà là một tác phẩm mang đậm dấu ấn cá nhân, sự chắt lọc của các chủ đề đã ám ảnh nhà làm phim trong suốt sự nghiệp của ông. Bằng cách lồng ghép câu chuyện gothic của Mary Shelley qua lăng kính của một bi kịch gia đình phổ quát, bộ phim khám phá những câu hỏi vĩnh cửu về bản chất con người, trách nhiệm của đấng tạo hóa và việc tìm kiếm bản sắc trong một thế giới từ chối chúng ta. Tóm tắt chính thức mô tả câu chuyện là một “thí nghiệm quái dị cuối cùng dẫn đến sự hủy hoại của cả người sáng tạo lẫn tạo vật bi thảm của anh ta”, một quỹ đạo không thể tránh khỏi của tham vọng và hậu quả.

Thông qua kỹ xảo hình ảnh tỉ mỉ, những màn trình diễn đầy sắc thái và sự tái diễn giải dũng cảm các nhân vật trung tâm, bộ phim hứa hẹn sẽ là một cuộc khám phá bi tráng và u sầu về sự cô đơn và kết nối. Đó là câu chuyện về một nhà khoa học ích kỷ học được bài học đáng sợ rằng chỉ có quái vật mới dám đóng vai Chúa, và về một tạo vật bi thảm, trong hành trình tự khám phá của mình, có thể trở nên người hơn cả người đàn ông đã ban cho nó sự sống.

Cuộc khám phá hoành tráng về tham vọng, sự cô đơn và vũ điệu phức tạp giữa một người cha và đứa con trai của ông, một câu chuyện đã ám ảnh đạo diễn của nó suốt nửa thế kỷ, sẽ ra mắt trên Netflix vào ngày 7 tháng 11.

ĐƯỢC GẮN THẺ:
Chia sẻ bài viết này
Để lại bình luận

Để Lại Bình Luận

Your email address will not be published. Required fields are marked *