Sự tĩnh lặng trước cơn bão là một sự im lặng dày đặc, chứa đầy những hứa hẹn và hiểm họa. Đối với Lo Blacklock, một nhà báo đang tuyệt vọng tìm kiếm một lối thoát, cơ hội được đưa tin về chuyến đi đầu tiên của một du thuyền sang trọng qua các vịnh hẹp Na Uy dường như là một nhiệm vụ ειδυλλιακό. Hơn cả một cơ hội nghề nghiệp đơn thuần, đó là một nỗ lực để thoát khỏi chấn thương tâm lý từ một vụ trộm gần đây trong căn hộ của cô—một sự kiện đã khiến thần kinh cô suy sụp, mất ngủ và phải đối mặt với một nỗi lo âu tê liệt.
Trên con tàu “Aurora Borealis”, một con tàu boutique với số lượng cabin ít ỏi và chọn lọc, khung cảnh ban đầu là bầu trời trong xanh và mặt nước yên ả. Đó là một thế giới của sự xa hoa kín đáo, dịch vụ hoàn hảo và một sự yên tĩnh gần như không thực. Tuy nhiên, vỏ bọc thanh bình này суждено να ραγίσει dưới sức nặng của một khoảnh khắc kinh hoàng duy nhất.
Trong sự tĩnh mịch của đêm, một tiếng thét bị bóp nghẹt và một tiếng tõm không thể nhầm lẫn phá vỡ sự đơn điệu của sóng biển. Từ ban công cabin của mình, Lo Blacklock tin rằng cô đã chứng kiến điều không tưởng: thi thể của một người phụ nữ bị ném qua mạn tàu từ cabin bên cạnh, cabin số 10. Sự kinh hoàng ban đầu nhường chỗ cho một sự thôi thúc khó hiểu. Nhưng khi cô báo động, lời khai của cô đập vào một bức tường logic quan liêu và sự từ chối lịch sự. Thủy thủ đoàn, hiệu quả và bình tĩnh, tiến hành kiểm đếm: tất cả hành khách đều có mặt trên tàu, an toàn và khỏe mạnh. Không ai mất tích. Cabin số 10, họ cam đoan với cô, luôn trống.
Câu hỏi đặt ra không chỉ đơn giản là ai là thủ phạm, mà là liệu có một tội ác nào đã xảy ra hay không. Sự chắc chắn về mặt giác quan của nhân vật chính đối đầu trực diện với những bằng chứng thực tế mà hệ thống đưa ra. Khi con tàu du lịch tiến sâu vào vùng biển lạnh giá của Biển Bắc, thời tiết bên ngoài bắt đầu phản chiếu cơn bão nội tâm của Lo. Những cơn gió băng giá quất vào boong tàu và bầu trời xám xịt bao trùm con tàu, biến chuyến đi giải trí thành một cuộc hành trình vào sự hoang tưởng. Bối cảnh không còn là một phông nền đơn thuần mà trở thành một nhân vật phản diện chính. Biển cả, bao la và thờ ơ, cùng con tàu, một mê cung của những hành lang im lặng và những nụ cười gượng gạo, âm mưu cô lập nhân chứng, biến cuộc tìm kiếm sự thật của cô thành một cuộc đấu tranh cho sự tỉnh táo của chính mình.
Hành trình tâm lý của Lo Blacklock
Tại trung tâm của bí ẩn này là nhân vật Lo Blacklock, do Keira Knightley thủ vai. Nhân vật này là hiện thân của một trong những nguyên mẫu mạnh mẽ nhất của thể loại giật gân tâm lý: người kể chuyện không đáng tin cậy. Sự tín nhiệm của cô không bị xói mòn theo thời gian; nó bị phá hủy ngay từ đầu. Tuyên bố chính thức rằng “tất cả hành khách vẫn còn trên tàu” ngay lập tức đặt cô vào một vị thế cực kỳ mong manh. Cuộc đấu tranh của cô diễn ra trên hai mặt trận: một mặt trận bên ngoài, để vạch mặt một kẻ giết người có thể có trong một môi trường khép kín và thù địch; và một mặt trận bên trong, để bảo vệ sự đúng đắn của tâm trí mình trước một âm mưu im lặng gán cho cô là không ổn định. Chấn thương gần đây của cô, sự phụ thuộc vào thuốc chống trầm cảm và rượu để làm dịu nỗi lo lắng của mình trở thành những vũ khí được sử dụng chống lại cô, trong một hành động thao túng tâm lý (gaslighting) rõ ràng được thiết kế để khiến cô nghi ngờ nhận thức của chính mình.
Việc lựa chọn nghề nghiệp của cô thêm một tầng lớp mỉa mai sâu sắc vào tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô. Là một nhà báo, công việc của Lo là quan sát, xác minh và báo cáo sự thật. Cô là một người tìm kiếm sự thật, được đào tạo để phân biệt tín hiệu khỏi nhiễu. Tuy nhiên, trên tàu “Aurora Borealis”, các kỹ năng chuyên môn của cô trở nên vô dụng. Cô là chuyên gia về sự thật mà không ai sẵn lòng tin, là tiếng nói của lý trí bị đối xử như một tiếng vọng của sự cuồng loạn. Sự đảo ngược vai trò này tạo ra một sự căng thẳng cơ bản thúc đẩy câu chuyện, buộc người xem phải liên tục đặt câu hỏi về những gì họ thấy và những gì họ được kể. Câu chuyện trở thành một lời phê bình mạnh mẽ về cách những người phụ nữ bị lo âu hoặc trầm cảm bị coi thường, bị gán cho là “điên” hoặc không đáng tin cậy.
Trong suốt sự nghiệp của mình, Keira Knightley đã thể hiện nhiều nhân vật nữ thông minh và kiên cường có tiếng nói bị đàn áp hoặc coi thường bởi các cấu trúc quyền lực. Từ nhà giải mã Joan Clarke trong Người Giải Mã đến nhà văn bị bịt miệng trong Colette hay người tố giác trong Bí Mật Quốc Gia, hình tượng điện ảnh của cô thấm nhuần một lịch sử đấu tranh chống lại sự vô hiệu hóa. Các nhà làm phim của “Người phụ nữ trong cabin 10” dường như đang tận dụng ký ức tập thể này của khán giả. Từ khoảnh khắc Knightley xuất hiện trên màn ảnh trong vai một người phụ nữ đau khổ có lời khai bị từ chối, khán giả có xu hướng đồng cảm với lý lẽ của cô và không tin tưởng những kẻ cố gắng bịt miệng cô. Do đó, diễn xuất của cô trở thành điểm tựa cảm xúc và tâm lý của bộ phim, và khả năng của cô trong việc thể hiện một sự pha trộn giữa sự mong manh, lo lắng và một quyết tâm sắt đá sẽ rất quan trọng để duy trì sự hồi hộp và sự đầu tư của người xem vào bí ẩn.
Nhà tù sang trọng giữa biển khơi
Bối cảnh của “Người phụ nữ trong cabin 10” không chỉ đơn thuần là một cái hộp chứa đựng hành động; nó là một nhân vật sống động và một cơ chế hồi hộp được tinh chỉnh. “Aurora Borealis”, được mô tả là một “con tàu du lịch sang trọng nhỏ chỉ với một số ít cabin”, là một sự tái tạo đương đại của thể loại bí ẩn “phòng kín” cổ điển. Thể loại phụ này, được phổ biến bởi các tác giả như Agatha Christie, dựa vào sự giới hạn không gian và một vòng tròn nghi phạm khép kín để tạo ra sự căng thẳng ngột ngạt. Bằng cách giới hạn câu chuyện trong phạm vi của một con tàu trên biển, câu chuyện loại bỏ mọi khả năng trốn thoát hoặc sự giúp đỡ từ bên ngoài, tạo ra một vũ trụ nhỏ của sự hoang tưởng, nơi mỗi hành khách là một thủ phạm tiềm năng và mỗi thành viên thủy thủ đoàn là một đồng phạm có thể.
Tuy nhiên, không giống như những dinh thự ở nông thôn hay những chuyến tàu cổ điển trong các câu chuyện bí ẩn, sự sang trọng của “Aurora Borealis” không chỉ mang tính trang trí; nó là một công cụ đàn áp tâm lý. Bầu không khí độc quyền áp đặt một quy tắc ứng xử bất thành văn. Sự lịch sự gượng gạo và hệ thống phân cấp cứng nhắc giữa “những vị khách chọn lọc” và nhân viên tạo ra một môi trường mà việc đưa ra một lời buộc tội là một sự vi phạm xã hội nghiêm trọng. Hợp đồng xã hội này đã bịt miệng Lo Blacklock một cách hiệu quả. Những nỗ lực của cô để phơi bày sự thật không được coi là một lời cảnh báo, mà là một sự phá vỡ trật tự. Sự sang trọng trở thành một chiếc lồng vàng, và vẻ đẹp của môi trường xung quanh là một chiếc mặt nạ che giấu một sự thật nham hiểm, được nhấn mạnh bởi sự tương phản rõ rệt giữa sự xa hoa của các boong trên và các cabin chật chội của thủy thủ đoàn.
Động lực này được khuếch đại bởi một mâu thuẫn cơ bản giữa sự minh bạch rõ ràng của môi trường và sự mờ ảo của bí ẩn. Một con tàu du lịch hiện đại, theo định nghĩa, là một không gian được giám sát chặt chẽ. Tuyên bố của thủy thủ đoàn rằng tất cả hành khách đã được kiểm đếm được trình bày như một sự thật không thể chối cãi, một dữ liệu khách quan được hỗ trợ bởi công nghệ và quy trình. Sự căng thẳng của bộ phim bắt nguồn chính xác từ sự va chạm giữa trải nghiệm con người và chủ quan của Lo và hệ thống được cho là không thể sai lầm này. Tiền đề đặt ra một nghịch lý: làm thế nào một thi thể có thể biến mất trong một môi trường được kiểm soát hoàn toàn, nơi mà một sự biến mất như vậy, về mặt logic, là không thể? Điều này buộc người xem và nhân vật chính phải đặt câu hỏi về nền tảng của hệ thống. Công nghệ có bị thao túng không? Thủy thủ đoàn có bất tài hay là một phần của một âm mưu không? Hệ thống công nghệ và cấu trúc sang trọng, được thiết kế để đảm bảo an toàn, biến thành những công cụ áp bức. Bằng chứng “khách quan” được sử dụng để vô hiệu hóa lời khai của con người, cho thấy rằng nỗi kinh hoàng thực sự không nằm ở bạo lực của một cá nhân, mà ở bạo lực tâm lý của một hệ thống chống lại một người để bảo vệ vỏ bọc trật tự và hoàn hảo của chính nó.
Chuyển thể từ một hiện tượng “Grip-Lit”
Bộ phim ra mắt màn ảnh với sức nặng và lời hứa từ nguyên tác được hoan nghênh của nó. “Người phụ nữ trong cabin 10” là một bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của tác giả người Anh Ruth Ware, xuất bản năm 2016. Cuốn sách là một hiện tượng xuất bản đã củng cố vị thế của Ware là một trong những nhân vật trung tâm trong sự hồi sinh của thể loại giật gân tâm lý kinh điển. Tác phẩm của cô được đặc trưng bởi việc lấy các quy ước của thể loại bí ẩn “kiểu Christie” và cập nhật chúng với một sự nhạy cảm hiện đại và một sự khám phá sâu sắc về tâm lý của các nhân vật chính.
Cuốn tiểu thuyết là một ví dụ điển hình của một thể loại phụ đã được biết đến với tên gọi “grip-lit” hay thriller gia đình. Những câu chuyện này, thường được viết bởi phụ nữ và có nhân vật chính là nữ, khám phá những nỗi sợ hãi và lo lắng của cuộc sống hàng ngày, đặt nguy hiểm không phải ở những nơi xa lạ, mà ở những không gian quen thuộc như nhà cửa hoặc, trong trường hợp này, một môi trường giải trí có vẻ an toàn. “Grip-lit” được định nghĩa bởi những nữ anh hùng phức tạp của nó, thường được trình bày như những người kể chuyện không đáng tin cậy, những người không chỉ phải chiến đấu chống lại một đối thủ bên ngoài, mà còn chống lại những nghi ngờ và chấn thương của chính họ. Nó đặt phụ nữ vào trung tâm của hành động, không phải là những nạn nhân thụ động, mà là những nhân vật phức tạp và chủ động thúc đẩy cốt truyện.
Thách thức chính đối với các nhà biên kịch, Joe Shrapnel và Anna Waterhouse, nằm ở việc chuyển tải bản chất của cuốn tiểu thuyết sang ngôn ngữ điện ảnh. Phần lớn sự hồi hộp trong tác phẩm của Ware được xây dựng thông qua độc thoại nội tâm của Lo Blacklock. Những nghi ngờ của cô, sự lo lắng ngày càng tăng của cô và cuộc đấu tranh của cô để phân biệt giữa trực giác và sự hoang tưởng là những yếu tố phải tìm thấy một đối trọng hình ảnh và âm thanh trên màn ảnh. Sự thành công của việc chuyển thể này sẽ phụ thuộc vào một sự phối hợp chính xác giữa ba yếu tố chính: diễn xuất của Keira Knightley, người sẽ phải truyền tải sự hỗn loạn nội tâm của Lo; sự chỉ đạo của Simon Stone, người sẽ sử dụng máy quay để phản ánh trạng thái tinh thần của nhân vật chính; và thiết kế âm thanh, có thể sử dụng những tiếng động mơ hồ và sự im lặng ngột ngạt để nhấn chìm người xem vào góc nhìn chủ quan và ngột ngạt của cô. Sự trung thành của bộ phim sẽ không được đo bằng việc tuân thủ một cách máy móc từng sự kiện trong cuốn sách, mà bằng khả năng của nó trong việc tái tạo cảm giác ngột ngạt của sự nghi ngờ và sự cô lập đã làm nên thành công của cuốn tiểu thuyết.
Đội ngũ sáng tạo thổi hồn vào bí ẩn
Bộ phim được đạo diễn bởi nhà làm phim và đạo diễn sân khấu người Úc Simon Stone, một nghệ nhân của thể loại giật gân thông thường. Ông được biết đến với các bộ phim như Cuộc Khai Quật, một bộ phim lịch sử được hoan nghênh vì sự nhạy cảm và sự tập trung vào các mối quan hệ con người, và vì một sự nghiệp sân khấu phong phú. Công việc của ông tập trung vào động lực quyền lực giữa các nhân vật, vào việc khám phá sự mong manh và vào việc khai thác những màn trình diễn thô ráp và tự nhiên từ các diễn viên của mình.
Sự nhạy cảm của một “đạo diễn của diễn viên” này được bổ sung bởi việc lựa chọn diễn viên. Bên cạnh Keira Knightley, bộ phim còn có sự góp mặt của Guy Pearce, một diễn viên có khả năng biến hóa và uy tín lớn. Pearce được biết đến với khả năng hóa thân vào các nhân vật phức tạp và mơ hồ về mặt đạo đức, những người đàn ông có thể thể hiện sự quyến rũ trong một khoảnh khắc và một mối đe dọa tiềm tàng trong khoảnh khắc tiếp theo. Việc đưa anh vào dàn diễn viên ngay lập tức tạo ra một yếu tố nghi ngờ và không chắc chắn. Anh sẽ là một đồng minh, một kẻ thù, hay một cái gì đó ở giữa? Sự hiện diện đơn thuần của một diễn viên tầm cỡ như anh trong một vai phụ cho thấy rằng không có nhân vật nào sẽ đơn giản hoặc một chiều.
Sự phối hợp giữa đạo diễn và dàn diễn viên chính cho thấy rằng cốt lõi của bộ phim sẽ không phải là một chuỗi những cảnh hù dọa hay các phân cảnh hành động, mà là một loạt các cuộc đối đầu tâm lý căng thẳng. Sự hồi hộp sẽ được xây dựng thông qua những đoạn đối thoại đầy ẩn ý, những ánh nhìn kéo dài thêm một giây và cảm giác hoang tưởng ngày càng tăng thấm đẫm mọi tương tác trong các phòng khách và trên boong tàu. Sự kết hợp của Stone, Knightley và Pearce cho thấy một sự đặt cược vào một bộ phim giật gân uy tín, một tác phẩm sử dụng các quy ước của thể loại bí ẩn như một phương tiện để khám phá các chủ đề sâu sắc hơn về nhận thức, sự thật và sự mong manh của tâm trí con người khi phải chịu áp lực không thể chịu đựng được. Nó hứa hẹn sẽ là một bộ phim giật gân thiên về trí tuệ và không khí hơn là bạo lực, tập trung vào bi kịch con người ẩn sâu trong lòng bí ẩn.
Cuộc hẹn với bí ẩn
“Người phụ nữ trong cabin 10” tự giới thiệu mình như một sự hội tụ của các yếu tố đỉnh cao. Nó bắt đầu với một tiền đề bí ẩn cổ điển và tiêm vào đó một sự nhạy cảm tâm lý hiện đại, đặc trưng của thể loại “grip-lit”. Nó đặt ở trung tâm một nhân vật chính phức tạp, có cuộc đấu tranh cho sự tín nhiệm được thể hiện bởi một nữ diễn viên hàng đầu như Keira Knightley. Nó nhốt cô vào một bối cảnh ngột ngạt và ấn tượng về mặt hình ảnh, một nhà tù sang trọng giữa hư không. Và nó giao phó câu chuyện cho một đội ngũ sáng tạo, do đạo diễn Simon Stone dẫn đầu, có tầm nhìn nghệ thuật ưu tiên cường độ cảm xúc và chiều sâu của các nhân vật.
Dự án quy tụ tất cả các thành phần của một tác phẩm được định sẵn cho các rạp chiếu phim: một cuốn tiểu thuyết bán chạy làm nền tảng, một ngôi sao nổi tiếng quốc tế, một dàn diễn viên phụ vững chắc và một đạo diễn có tiếng nói riêng.
Phim sẽ ra mắt trên Netflix vào ngày 10 tháng 10.