Một loạt phim tài liệu mới sắp ra mắt trên Netflix sẽ tái xem xét một trong những chương trình truyền hình thực tế nổi tiếng và gây phân cực nhất. Với tựa đề Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser, loạt phim ba phần này sẽ đi sâu vào hậu trường của cuộc thi giảm cân đã trở thành một hiện tượng toàn cầu, khám phá những mặt “tốt, xấu và phức tạp”. Loạt phim được đạo diễn bởi Skye Borgman, người có tác phẩm trước đó là bộ phim tài liệu điều tra Cô Gái Trong Bức Ảnh, và được sản xuất bởi Boardwalk Pictures, báo hiệu ý định vượt ra ngoài khuôn khổ của các chương trình hội ngộ truyền hình thực tế để bước vào lĩnh vực báo chí nghiêm túc.
The Biggest Loser ra mắt trên kênh NBC vào năm 2004, kéo dài 18 mùa trước khi chuyển sang mạng USA Network. Chương trình đã trở thành một “con quái vật” về tỷ suất người xem, được xây dựng dựa trên một tiền đề đơn giản: các thí sinh thừa cân thi đấu để giảm tỷ lệ phần trăm trọng lượng cơ thể cao nhất để giành giải thưởng lớn trị giá 250.000 đô la. Chương trình tự giới thiệu mình là một phương tiện để thay đổi cuộc đời, truyền cảm hứng cho hàng triệu khán giả. Tuy nhiên, Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser hứa hẹn sẽ khám phá vực thẳm giữa câu chuyện công khai này và thực tế hậu trường bằng cách giới thiệu các cuộc phỏng vấn mới, thẳng thắn với các cựu thí sinh, huấn luyện viên như Bob Harper, nhà sản xuất và các chuyên gia y tế độc lập.
Bộ phim tài liệu đặt ra một cuộc xung đột trung tâm đã phủ bóng lên chương trình trong nhiều năm. Một bên là đội ngũ sản xuất, đại diện bởi những nhân vật như nhà sản xuất điều hành David Broome, người đã đưa ra một lời bào chữa thách thức trong trailer của loạt phim: “Hãy cho tôi biết một chương trình nào đã thực sự thay đổi cuộc sống của mọi người như cách The Biggest Loser đã làm. Tôi rất muốn nghe”. Phía bên kia là các thí sinh và thậm chí một số người trong cuộc, những người trình bày một bức tranh hoàn toàn khác. Huấn luyện viên Bob Harper thừa nhận công thức đã thúc đẩy thành công của chương trình, thú nhận rằng cảnh tượng đau khổ là một lựa chọn có chủ ý: “Để thấy chúng tôi trong phòng tập la hét, gào thét — đó là một chương trình truyền hình hay”.
Việc phát hành bộ phim tài liệu này rất đúng lúc, diễn ra hơn hai thập kỷ sau khi chương trình gốc ra mắt. Trong thời gian đó, bối cảnh văn hóa và khoa học đã thay đổi đáng kể. Quan niệm ban đầu rằng giảm cân chỉ đơn giản là vấn đề ý chí, điều mà chương trình đã cổ vũ, đã bị thách thức bởi sự hiểu biết khoa học sâu sắc hơn về quá trình trao đổi chất, hormone và sinh học phức tạp của bệnh béo phì. Một nghiên cứu mang tính bước ngoặt năm 2016 của Viện Y tế Quốc gia (NIH) về các cựu thí sinh của The Biggest Loser đã cung cấp dữ liệu quan trọng về những ảnh hưởng sinh lý lâu dài này, chuyển cuộc tranh luận từ giai thoại sang bằng chứng. Đồng thời, các cuộc thảo luận công khai về sức khỏe tâm thần, hình ảnh cơ thể và đạo đức truyền thông đã phát triển, tạo ra một lăng kính mới để xem xét các phương pháp của chương trình. Do đó, Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser không chỉ là một cái nhìn hồi tưởng; đó là một sự đánh giá lại, áp dụng sự hiểu biết hiện đại này vào một sản phẩm văn hóa từ một thời đại khác. Việc lựa chọn một đạo diễn điều tra như Borgman nhấn mạnh mục đích này, cho thấy loạt phim nhằm mục đích yêu cầu một tổ chức truyền thông hùng mạnh phải chịu trách nhiệm về các hoạt động của mình và tác động lâu dài của chúng.
Lời thú nhận trên màn ảnh và những cáo buộc gây tổn hại
Trọng tâm của Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser là những lời khai trực tiếp của những người đã trải qua kinh nghiệm này, cáo buộc rằng việc theo đuổi một chương trình truyền hình kịch tính đã phải trả một cái giá đắt về thể chất và tâm lý. Loạt phim trình bày chi tiết các tuyên bố rằng các phương pháp của chương trình đã đẩy các thí sinh vào tình thế nguy hiểm, ít quan tâm đến sức khỏe của họ. Thí sinh mùa 8, Tracey Yukich, tuyên bố trong trailer: “Các cơ quan nội tạng của tôi thực sự đang ngừng hoạt động”, trong khi Joelle Gwynn của mùa 7 nhớ lại rằng cô đau đến mức “hầu như không thể đi lại được”, nhưng lại bị nhân viên phớt lờ và nói: “Cứ đi đi rồi sẽ hết”. Những cáo buộc trước máy quay này lặp lại những câu chuyện trước đó, ngoài màn ảnh của các cựu thí sinh. Kai Hibbard, từ mùa 3, trước đây đã báo cáo rằng cô bị chảy máu chân trong nhiều tuần, rụng tóc và ngừng chu kỳ kinh nguyệt do chế độ của chương trình. Một thí sinh giấu tên khác từ thời đó cho biết cô chỉ ăn 400 calo trong khi phải tập luyện từ tám đến chín giờ, điều này dẫn đến mất trí nhớ ngắn hạn nghiêm trọng.
Bộ phim tài liệu cho thấy sự đau khổ này không phải là một tác dụng phụ không may, mà là một yếu tố cố ý trong quá trình sản xuất chương trình. Huấn luyện viên Bob Harper đã có một lời thú nhận quan trọng, nói rằng các nhà sản xuất đã tích cực tìm kiếm những nội dung trần trụi, thường gây khó chịu. “Mọi người thích chế giễu người béo”, thí sinh Joelle Gwynn nói, và Harper nói thêm: “Và các nhà sản xuất thích cái thứ chết tiệt đó. Họ nói: ‘Chúng tôi muốn họ nôn. Chúng tôi muốn tất cả sự điên rồ đó’”. Tuyên bố này liên kết trực tiếp chiến lược giải trí của chương trình với việc khai thác sự kỳ thị về cân nặng. “Sự điên rồ” chính là sản phẩm được bán cho khán giả. Cách tiếp cận này bắt đầu ngay từ quá trình tuyển chọn. Nhà sản xuất điều hành J.D. Roth thẳng thắn về tiêu chí lựa chọn: “Chúng tôi không tìm kiếm những người thừa cân và hạnh phúc. Chúng tôi tìm kiếm những người thừa cân và không hạnh phúc”. Việc nhắm mục tiêu vào những cá nhân dễ bị tổn thương về mặt cảm xúc này càng trở nên trầm trọng hơn bởi điều mà cựu huấn luyện viên Jillian Michaels sau này mô tả là thiếu sự hỗ trợ sức khỏe tâm thần đầy đủ tại trường quay, lưu ý rằng các thí sinh cần “sự hỗ trợ chuyên sâu” mà chương trình không được trang bị để cung cấp. Bộ phim tài liệu bao gồm các tuyên bố rằng các huấn luyện viên, không có bằng cấp chuyên môn, đã bị đặt vào vị trí cung cấp liệu pháp.
Hệ thống này được thiết kế để tạo ra kết quả ngoạn mục trong một môi trường nhân tạo và không bền vững. Các thí sinh bị cô lập khỏi cuộc sống thực của họ — công việc, gia đình và những cám dỗ hàng ngày — và phải chịu đựng các bài tập thể dục khắc nghiệt và hạn chế calo mà không thể duy trì lâu dài. Sau đêm chung kết, nhiều thí sinh cho biết họ đã bị chương trình “bỏ rơi”, không có hệ thống chăm sóc sau đó hoặc hỗ trợ có cấu trúc, ngay cả khi họ bắt đầu tăng cân trở lại và cầu xin sự giúp đỡ. Kết quả có thể đoán trước này sau đó đã bị một số người liên quan đến chương trình coi là một thất bại cá nhân, đạo đức. Cựu nhà sản xuất J.D. Roth đã mô tả việc tăng cân trở lại là do các thí sinh quay trở lại “các kiểu ra quyết định tồi tệ” sau khi đã “trúng số” khi được tham gia chương trình. Bộ phim tài liệu dường như thách thức trực tiếp câu chuyện này, cho thấy rằng thất bại không phải ở các thí sinh, mà ở hệ thống đã đẩy họ vào con đường dẫn đến sự sụp đổ thể chất và tâm lý gần như không thể tránh khỏi.
Loạt phim cũng ghi lại những quan điểm phức tạp và đôi khi mâu thuẫn của những người liên quan. Bob Harper, mặc dù thẳng thắn thừa nhận về yêu cầu của nhà sản xuất, cũng tuyên bố: “Tôi sẽ không bao giờ đặt ai vào tình thế nguy hiểm”. Sự đối lập này cho thấy vị trí khó khăn mà các huấn luyện viên có thể đã phải đối mặt, bị kẹt giữa áp lực của nhà sản xuất về nội dung thu hút người xem và ý thức trách nhiệm cá nhân đối với những người mà họ phụ trách. Điều này làm phức tạp hóa một câu chuyện đơn giản về anh hùng và kẻ xấu, thay vào đó miêu tả một hệ thống nơi các tài năng trên màn ảnh có thể vừa là người tiếp tay vừa là những người tham gia có mâu thuẫn.
Khoa học về hậu quả: Cái giá sinh học lâu dài
Ngoài những lời khai đầy cảm xúc, Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser còn được củng cố bởi các bằng chứng khoa học, làm tăng thêm trọng lượng cho những tuyên bố của các thí sinh. Bộ phim tài liệu xem xét lại những phát hiện của một nghiên cứu mang tính bước ngoặt năm 2016 do Tiến sĩ Kevin Hall của Viện Y tế Quốc gia dẫn đầu và được công bố trên tạp chí Obesity, nghiên cứu này đã theo dõi 14 thí sinh từ mùa 8 trong sáu năm sau khi cuộc thi kết thúc. Nghiên cứu này cung cấp một cái nhìn rõ ràng và định lượng về những hậu quả sinh học lâu dài của các phương pháp của chương trình.
Phát hiện quan trọng nhất của nghiên cứu liên quan đến một hiện tượng gọi là “thích ứng trao đổi chất”, hay sự chậm lại của Tỷ lệ trao đổi chất khi nghỉ ngơi (RMR) của cơ thể để đối phó với việc giảm cân. Mặc dù một số sự chậm lại của quá trình trao đổi chất là bình thường trong quá trình ăn kiêng, nhưng ảnh hưởng đối với các thí sinh của The Biggest Loser là cực đoan và kéo dài. Vào cuối chương trình kéo dài 30 tuần, quá trình trao đổi chất của họ đã chậm lại trung bình 610 calo mỗi ngày so với mức dự kiến cho kích thước cơ thể mới, nhỏ hơn của họ. Phát hiện thực sự gây tổn hại là tổn thương trao đổi chất này không lành lại. Sáu năm sau, ngay cả sau khi tăng trung bình 40 kg, quá trình trao đổi chất của họ vẫn bị kìm hãm, đốt cháy trung bình ít hơn 704 calo mỗi ngày so với mức bình thường.
Tổn thương trao đổi chất này còn bị làm trầm trọng hơn bởi một cuộc chiến nội tiết tố. Nghiên cứu đã đo nồng độ leptin, một loại hormone quan trọng báo hiệu cảm giác no cho não. Khi kết thúc chương trình, nồng độ leptin của các thí sinh đã giảm xuống gần như bằng không. Sáu năm sau, chúng chỉ phục hồi được khoảng một nửa so với mức ban đầu, khiến họ luôn trong tình trạng đói cồn cào. Sự kết hợp giữa quá trình trao đổi chất bị kìm hãm vĩnh viễn và các tín hiệu đói không ngừng đã tạo ra một cái bẫy sinh học. Điều này khiến việc tăng cân đáng kể trở thành một điều gần như không thể tránh khỏi, do sinh lý học điều khiển chứ không phải do thiếu ý chí. Dữ liệu từ nghiên cứu, được tóm tắt dưới đây, cho thấy rõ điều này.
Chỉ số | Ban đầu (Trước chương trình) | Kết thúc cuộc thi (30 tuần) | Theo dõi sau 6 năm |
Cân nặng trung bình | 148.9 kg (328 lb) | 90.6 kg (199 lb) | 131.6 kg (290 lb) |
RMR trung bình (Thực tế) | 2,607 kcal/ngày | 1,996 kcal/ngày | 1,903 kcal/ngày |
Thích ứng trao đổi chất | +29 kcal/ngày (Bình thường) | -275 kcal/ngày (Chậm lại) | -499 kcal/ngày (Chậm lại kéo dài) |
Leptin (Hormone no) | 41.14 ng/mL | 2.56 ng/mL | 27.68 ng/mL |
Nguồn: Fothergill và cộng sự, Obesity (2016) |
Những phát hiện khoa học tiết lộ một nghịch lý tàn nhẫn ẩn chứa trong tiền đề của chương trình. Nghiên cứu của NIH đã lưu ý rằng “những người duy trì được mức giảm cân lớn hơn sau 6 năm cũng trải qua sự chậm lại của quá trình trao đổi chất đồng thời lớn hơn”. Điều này có nghĩa là những thí sinh “thành công” nhất trong việc giữ cân là những người mà cơ thể của họ phản kháng mạnh mẽ nhất, đòi hỏi họ phải chịu một hình phạt sinh lý nghiêm trọng hơn để duy trì kết quả. Phát hiện này hoàn toàn đảo ngược câu chuyện đơn giản của chương trình về “người chiến thắng” và “người thua cuộc”. Hơn nữa, phương pháp “hoàn toàn tự nhiên” của chương trình là ăn kiêng và tập thể dục khắc nghiệt được phát hiện là gây tổn hại đến quá trình trao đổi chất nhiều hơn so với phẫu thuật lớn. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng những bệnh nhân đã trải qua phẫu thuật nối tắt dạ dày và giảm một lượng cân tương đương chỉ trải qua một nửa sự thích ứng trao đổi chất so với các thí sinh của The Biggest Loser. Điều này cho thấy phương pháp của chương trình, khác xa với việc là một giải pháp thay thế lành mạnh, có thể là một trong những con đường giảm cân gây hại nhất về mặt sinh lý từng được phổ biến.
Cái giá tâm lý của sự biến đổi
Cái giá về thể chất được khoa học ghi nhận song song với một cái giá tâm lý sâu sắc, đối với cả những người tham gia và khán giả. Các cựu thí sinh đã nói về những hậu quả tâm lý và cảm xúc lâu dài của chương trình, bao gồm sự phát triển của các chứng rối loạn ăn uống, hình ảnh cơ thể bị bóp méo và gánh nặng cảm xúc kéo dài. Trải nghiệm không kết thúc khi máy quay ngừng quay. Thí sinh Kai Hibbard đã mô tả sự lo lắng kéo dài khi bị công chúng soi mói liên tục nhiều năm sau đó, với những người lạ nhìn vào giỏ hàng của cô để phán xét lựa chọn thực phẩm của cô. Đối với nhiều người, cảm giác được tôn vinh vì giảm cân và sau đó bị các nhà sản xuất chương trình “bỏ rơi” và từ chối khi cân nặng trở lại đã dẫn đến những cảm giác sâu sắc về “sự thất bại và bị từ chối”.
Ngoài tác hại đối với những người tham gia, nghiên cứu học thuật chỉ ra rằng chương trình đã có tác động tiêu cực đến xã hội nói chung bằng cách củng cố sự kỳ thị về cân nặng. Một nghiên cứu năm 2012 cho thấy rằng ngay cả việc tiếp xúc ngắn với The Biggest Loser cũng làm tăng đáng kể sự ác cảm của người xem đối với những người thừa cân và củng cố niềm tin của họ rằng cân nặng hoàn toàn là vấn đề kiểm soát cá nhân — một nền tảng của sự thiên vị về cân nặng. Một nghiên cứu khác tập trung vào thanh thiếu niên cho thấy rằng việc xem chương trình đã làm tăng thái độ tiêu cực đối với những người béo phì, có khả năng bằng cách khơi dậy nỗi sợ béo phì ở những người xem trẻ tuổi. Bằng cách liên tục miêu tả các thí sinh của mình theo những cách rập khuôn — như lười biếng, bất ổn về mặt cảm xúc hoặc thiếu ý chí trước khi biến đổi — chương trình đã góp phần vào một nền văn hóa độc hại của việc miệt thị ngoại hình (body shaming).
Chương trình đã tạo ra và hưởng lợi một cách hiệu quả từ một vòng luẩn quẩn có hại. Nó bắt đầu với sự thiên vị xã hội đã có từ trước đối với bệnh béo phì, khuếch đại nó để giải trí thông qua các chiến thuật làm xấu hổ và những thử thách gian khổ, và sau đó phát sóng sự kỳ thị được tăng cường đó đến hàng triệu gia đình. Khi làm như vậy, nó không phải là một bên trung lập ghi lại một vấn đề sức khỏe, mà là một người tham gia tích cực vào việc làm cho môi trường văn hóa trở nên thù địch hơn đối với chính những người mà nó tuyên bố là đang giúp đỡ. Toàn bộ cấu trúc tường thuật của chương trình có thể được xem như một hình thức nghi lễ làm xấu hổ công khai. Các thí sinh được giới thiệu thông qua những lời thú nhận đẫm nước mắt về “tội lỗi” của họ, bị buộc phải trải qua “sự sám hối” công khai trong phòng tập thể dục, và sau đó được đánh giá tại các buổi cân hàng tuần, nơi họ hoặc nhận được lời khen ngợi hoặc bị loại. Vở kịch đạo đức này, đóng khung một tình trạng y tế phức tạp theo các thuật ngữ tội lỗi và cứu rỗi, có sức ảnh hưởng về mặt văn hóa nhưng lại gây tổn hại về mặt tâm lý, đặc biệt là khi “sự cứu rỗi” được hứa hẹn về việc giảm cân vĩnh viễn, đối với nhiều người, là một điều không thể về mặt sinh học.
Một di sản phức tạp được xem xét lại
Những lời chỉ trích được đưa ra trong Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser không hoàn toàn mới. Trong suốt thời gian phát sóng, The Biggest Loser đã phải đối mặt với sự giám sát của các chuyên gia y tế và các nhà phê bình, những người cho rằng các phương pháp của nó không thực tế, việc tập trung vào các con số cân nặng hàng tuần là không lành mạnh và tiền đề chung của nó thiên về giải trí hơn là sức khỏe. Điều làm cho bộ phim tài liệu mới này trở nên quan trọng là tiềm năng của nó trong việc tập trung những lời chỉ trích lâu nay này — kết hợp lời khai của thí sinh, sự thừa nhận của nhà sản xuất và dữ liệu khoa học được bình duyệt — và trình bày chúng như một câu chuyện mạch lạc, dựa trên bằng chứng cho một lượng lớn khán giả toàn cầu trên Netflix.
Tựa gốc của loạt phim, Fit for TV (tạm dịch: Phù hợp với TV), có chức năng như một cách nói hai nghĩa, gói gọn lời chỉ trích trung tâm này. Ở một cấp độ, nó đề cập đến mục tiêu của các thí sinh là đạt được một trạng thái thể chất được coi là có thể trình chiếu trên truyền hình. Ở một cấp độ sâu hơn, nó đặt câu hỏi về những gì các nhà sản xuất coi là “phù hợp” — hoặc thích hợp — để phát sóng. Bộ phim tài liệu lập luận rằng sự đau khổ tột cùng, rủi ro y tế và thao túng tâm lý đều được coi là “phù hợp với TV” vì chúng tạo ra một sản phẩm hấp dẫn và có lợi nhuận. Cuộc xung đột cuối cùng là giữa việc có thể chất khỏe mạnh và việc “phù hợp với” yêu cầu của cỗ máy truyền hình thực tế — hai mục tiêu mà các phương pháp của chương trình có thể đã khiến chúng không thể cùng tồn tại.
The Biggest Loser là một nghiên cứu điển hình cho một kỷ nguyên trước đây của truyền hình thực tế, nơi nghĩa vụ chăm sóc người tham gia thường đứng sau việc theo đuổi tỷ suất người xem. Trong những năm kể từ thời kỳ đỉnh cao của nó, một nhu cầu ngày càng tăng về trách nhiệm giải trình và giám sát đạo đức đã xuất hiện trong ngành, được thúc đẩy bởi những kết quả tiêu cực được ghi nhận rõ ràng của những người tham gia trong nhiều chương trình. Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser là một sản phẩm của sự thay đổi này. Nó vừa là một cái nhìn lại quá khứ vừa là một câu chuyện cảnh báo, cho thấy ngành công nghiệp hiện đang bị buộc phải đối mặt với quá khứ của mình. Cuối cùng, bộ phim tài liệu để người xem cân nhắc hai di sản trái ngược nhau. Một là vị thế tự xưng của chương trình như một nguồn cảm hứng đã thay đổi cuộc sống tốt đẹp hơn. Di sản còn lại được trình bày trong bộ phim tài liệu: một di sản về tổn thương trao đổi chất lâu dài, chấn thương tâm lý và sự duy trì của một sự kỳ thị cân nặng có hại. Cuộc đua giảm cân: Sự thật về The Biggest Loser không đưa ra một câu trả lời đơn giản, nhưng nó mời gọi khán giả hiện đại suy ngẫm về cái giá thực sự của những gì từng được coi là chương trình truyền hình không thể bỏ lỡ.
Loạt phim ra mắt trên Netflix vào ngày 15 tháng 8 năm 2025.